An Nhiên mấp mái môi mấy cái, nói: “Như vậy năng lực của Ám Dạ mới giống với trước kia không?”
“Chị dâu cả, chị muốn tôi làm cái gì? Chị cứ nói thẳng với tôi là được rồi, con người của tôi đầu óc đần độn lắm, có đôi khi không giải được ý của chị đâu, chị nói thẳng là tôi hiểu rồi.”
Giọng của Thẩm Hạ Lan không lớn, câu chữ rõ ràng, nhưng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được.
An Nhiên do dự một chút, ghé vào bên tai Thẩm Hạ Lan nói mấy câu, lập tức khiến cho sắc mặt Thẩm Hạ Lan thay đổi.
“Chị đây là…”
Thẩm Hạ Lan có hơi chấn kinh.
An Nhiên lại cười nhẹ như mây gió.
“Sao vậy? Sợ hả?”
“Vậy cũng không phải, chỉ là có chút kinh ngạc.”
Thẩm Hạ Lan trì hoãn tâm trạng vội vàng nói, kinh ngạc ở trong lòng chưa giảm một chút nào.
An Nhiên lại muốn lợi dụng người của Ám Dạ để điều tra cấp trên của Trạm Dực!
Nói cách khác An Nhiên nghi ngờ cấp trên của Trạm Dực có vấn đề?
Loại tin tức lớn thế này khiến cho Thẩm Hạ Lan có chút sợ hãi.
Nếu như An Nhiên đoán chính xác, vậy sự liên quan cũng quá rộng rồi.
An Nhiên cũng không ép Thẩm Hạ Lan, chỉ nhàn nhạt nói: “Chuyện này cô có thể giúp đỡ thì giúp một tay, không thể giúp đỡ thì cứ xem như tôi chưa nói gì cả.
Tôi có thể dùng tiền đến chợ đen mua tin tức.”
“Bây giờ chị ra mặt đến chợ đen mua tin, không phải vừa vặn cho người khác nắm thóp sap? Vẫn nên để tôi đi.”
Vài giây đồng hồ, Thẩm Hạ Lan đã trầm tĩnh lại.
Bọn Trạm Dực với Diệp Ân Tuấn đã sớm hỗ trợ lẫn nhau, hoàn toàn không thể cắt đứt được, hơn nữa, bây giờ chuyện nguy hiểm như vậy sao có thể để An Nhiên ra mặt được?
Dù sao cô với Diệp Ân Tuấn đã bị Vu Phong để mắt tới, làm cái gì cũng không đáng kể, nếu như có thể đánh lạc hướng giúp An Nhiên mà nói vậy không còn gì tốt hơn.
Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, dáng vẻ nhẹ như mây gió của An Nhiên cuối cùng cũng thay đổi.
“Hạ Lan, chuyện này rất nguy hiểm.”
Cô ta nắm thật chặt cánh tay của Thẩm Hạ Lan, có hơi xoắn xuýt nói: “Nhưng mà cũng chỉ có Ám Dạ của cô mới có thể làm chuyện như vậy.
Bây giờ Trạm Dực bị người ta trông chừng, bên này tôi cũng không được.
Tuy rằng cô với Diệp Ân Tuấn không ngừng gặp chuyện phiền toái, nhưng cũng đúng lúc chứng thực trong hỗn loạn.
Chuyện này hệ trọng rất lớn, phải nghiêm khắc giữ bí mật.
Một khi lấy được chứng cứ, Trạm Dực sẽ không có gì nữa, vấn đề của các người cũng có thể được giải quyết một chút.”
“Giải quyết? Chị biết bây giờ chúng tôi gặp vấn đề gì?”
An Nhiên lại thần bí cười cười, không nói gì nữa.
Diệp Ân Tuấn rất nhanh đã quay lại, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan với An Nhiên trò chuyện rất tốt, không khỏi nói: “Nói chuyện phiếm xong chưa? Trò chuyện xong chúng ta quay về thôi.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan đứng lên, nhìn thoáng qua An Nhiên, thấp giọng nói: “Chị bảo vệ mình cho tốt.”
“Yên tâm đi, trước khi anh Dương chưa về, tôi sẽ không để cho mình với bọn nhỏ có chuyện gì đâu.”
An Nhiên kiên nghị khiến Thẩm Hạ Lan nhìn với cặp mắt khác.
Sau khi cô theo Diệp Ân Tuấn ra cửa, cảm thán nói: “Đúng là trước đây em coi thường chị dâu rồi.”
Diệp Ân Tuấn cười nhạt..