Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1786: 1786: Chương 1785





“Anh đâu có ý này chứ? Chỉ là trêu em mà thôi, giận thật rồi sao?”
Thấy vợ oan ức, Diệp Ân Tuấn bỗng không trêu cô nữa.

Thẩm Hạ Lan lại phì cười một tiếng.

“Em cũng chỉ trêu anh thôi.”
“Giỏi, bây giờ học được cách dọa anh rồi có phải không?”
Diệp Ân Tuấn khựng lại, nhìn thấy đáy mắt vợ vụt qua tia nghịch ngợm thì không khỏi đưa tay ra cù nách cô.

“Đừng mà! Ha ha! Nhột!”
Thẩm Hạ Lan lập tức bắt đầu tránh né.


“Đừng chạy! Hôm nay không xử lý em, anh thấy em sắp lật cả mái nhà rồi.”
Diệp Ân Tuấn giả bộ hung dữ, đuổi Thẩm Hạ Lan chạy.

Thẩm Hạ Lan đâu dám để anh đuổi kịp?
Vừa chạy vừa cười, tiếng cười giòn tan đó trở nên vô cùng êm tai trong màn đêm.

Hoắc Chấn Đình từ cửa sổ sát đất nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan càng chạy càng xa, không khỏi cong khóe môi.

“Hạ Lan bây giờ sống giống như một đứa trẻ, có thể thấy Diệp Ân Tuấn là thật sự đối tốt với con bé.’ “Sếp Diệp đối với cô chủ là thật lòng.”
Quản gia không biết từ khi nào đã xử lý xong chuyện, đứng ở đằng sau Hoắc Chấn Đình, cũng nhìn theo bóng dáng của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan.

“Vừa rồi tôi còn sợ Hạ Lan sẽ vì chuyện của anh hai mà buồn bã, giờ mới được bao lâu chứ? Vậy mà tâm trạng đã vui tươi lại rồi, xem ra Diệp Ân Tuấn vẫn là có cách.”
Quản gia khựng lại, nói: “Cậu tư, cậu tại sao không cho cô chủ tham gia vào chuyện này? Là sợ cậu hai sẽ gây bất lợi cho cô chủ sao?”
Mắt của Hoắc Chấn Đình tối đi vài phần, thấp giọng nói: “Anh hai bây giờ ở đâu cũng không biết, ở nước T tình hình như nào cũng không rõ, nếu như Hạ Lan tới đó, hai người đánh nhau, đây chính là tự tàn sát người mình.

Huống chi người phụ nữ Tiêu Nguyệt này thâm sâu khó dò, bà ta đến tìm tôi, ông tưởng rằng là vì để nói chuyện năm đó với tôi sao? Bà ta nói đã nợ chị dâu cả Tiêu Ái một đời, tới nói rõ sự việc, trả cho anh cả chị dâu cả một sự thật.

Hừ! Lời như này ông tin sao? Người cũng đã chết, trả lại sự thật thì có ý nghĩa gì?”
Đầu óc của quản gia có hơi không kịp xoay chuyển.


“Cậu tư, vậy cậu nói xem bà ta tại sao lại đến nhà họ Hoắc chúng ta nói những lời như này?”
“Tại sao? Vì mượn người.

Chỉ cần chúng ta biết anh hai còn sống, tự nhiên sẽ phái người đến nước T tìm kiếm tung tích của anh hai.

Nhưng nếu như người của chúng ta một khi đặt chân vào địa phận của nước T, ắt sẽ bị bà ta lợi dụng.

Đến lúc đó bà ta nói người của nhà họ Hoắc chúng ta là hậu thuẫn của bà ta, ông cảm thấy quốc chủ của nước T tin bà ta hay tin chúng ta?”
Hoắc Chấn Đình vừa dứt lời, sắc mặt của quản gia lập tức thay đổi.

“Chắc chắn là tin bà ta! Người phụ nữ này thật sự quá gian xảo.”
Mắt của Hoắc Chấn Đình có tia lạnh vụt qua.

“Tuy tôi không biết bà ta tại sao lại muốn người của nhà họ Hoắc chúng ta đến nước T nhúng tay vào chuyện của bà ta, nhưng anh hai tôi chắc chắn là phải tìm.


Lúc đầu sự hy sinh đột ngột của ba, sự đoạn tuyệt của anh hai tôi không rõ, nhưng mẹ biết rõ.

Nhiều năm như vậy, anh hai là vết sẹo trong lòng mẹ, chỉ có điều luôn không nhắc tới.

Sau khi anh cả hy sinh, mẹ đã nhốt mình ở trong phòng mấy ngày không ra ngoài, cuối cùng đói đến ngất đi được đưa đến bệnh viện cấp cứu, lúc đó mẹ chắc nhớ anh hai.

Thật ra nhiều năm như vậy, mẹ chưa từng từ bỏ tìm kiếm tung tích của anh hai, đáng tiếc lúc đầu anh hai không có nói cho chúng tôi biết anh ấy đi tới nước nào.

Ai có thể nghĩ sẽ là nước T chứ? Mãi đến khi mẹ mất, truyền thông đưa tin rầm rộ như vậy, anh hai cũng không xuất hiện, lúc đó tôi nghĩ anh ấy không còn trên đời rồi, lại không ngờ còn có thể có được tin tức của anh ấy.

Cho nên bất luận như thế nào tôi đều muốn tìm anh hai trở về, mặc kệ anh ấy bây giờ như thế nào, có thân phận gì.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.