Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1802: 1802: Chương 1801





Lam Thần trầm tư một lúc rồi nói: “Ừ, để bà ta ở đó đi.

Bên trong an toàn hơn bên ngoài, cũng có thể khiến bà ta nhìn rõ cục diện.”
“Anh không sợ người khác mắng anh là đồ vô ơn sao?”
“Kệ đi, có phải là đồ vô ơn hay không trong lòng tôi biết rõ.”
Thấy Lam Thần đã xác định, Thẩm Hạ Lan lúc này mới hơi hài lòng.

Cô nhìn Lam Thần, lại nhìn Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Chuyện này anh đừng quản, giao cho tôi và Ân Tuấn xử lý là được, khoảng thời gian này nhiệm vụ chính của anh chính là ở bên Khương Hiểu, thuận tiện điều dưỡng cơ thể của mình.

Tôi cho anh 10 ngày, 10 ngày theo tôi và Ân Tuấn đến nước T.”
“Được.”
Lam Thần không có dị nghị gì về điều này.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lên xe.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng hỏi: “Tại sao muốn đi vào 10 ngày sau? Anh tưởng em sẽ đi ngay.”

“Không, không cần thiết vì người khác làm loạn cuộc sống của chúng ta.

Với lại, chúng ta có đi hay không, biến động của nước T đều không tránh được, Vu Phong vẫn muốn lấy mạng của chúng ta, chiến đấu của Phương Nguyên và Phương Nhiên cũng sẽ kết thúc trong 10 ngày này.

Cho nên qua sớm hay qua muộn đối với chúng ta mà nói không có gì khác biệt, người khẩn trương sẽ là người khác mà thôi.”
Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời, Diệp Ân Tuấn biết cô trưởng thành, ổn trọng rồi.

Quả thật, bọn họ bây giờ qua đó thật ra kết quả vẫn vậy, chỉ là vấn đề bị động hay chủ động.

Nếu như điều Tiêu Nguyệt nói là thật, Vu Phong và Phương Nhiên Phương Nguyên bây giờ thân mình còn lo chưa xong, căn bản không có thời gian đi tìm bọn họ gây phiền phức, vậy thì bọn họ việc gì phải vội đi tìm bực tức cho mình chứ.

Có thời gian này bọn họ không bằng đi làm chuyện mình muốn làm.

“Em có dự định gì?”
“Bảo Phi sau khi tìm được tin tức của Trương Linh thì bí mật phái người cứu Trương Linh về, còn lại đợi 10 ngày sau rồi tính, em muốn dẫn các con ra ngoài chơi.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy thời gian cô ở bên các con quá ít, cô không biết đợi khi mình rảnh tụi nhỏ còn cần mình không, vào lúc này bọn trẻ cần ba mẹ, cô hy vọng mình có thể rút thời gian chơi cùng bọn chúng.


Diệp Ân Tuấn nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, đương nhiên rất vui.

“Được, có chỗ nào muốn đi không?”
“Chưa có.”
Thẩm Hạ Lan khẽ mỉm cười.

Cô chỉ là đột nhiên nghĩ như vậy, còn muốn đi đâu quả thật chưa nghĩ ra.

Trời tiết ở đây có hơi lạnh, nếu như thật sự ra ngoài chơi, chắc phải đến một nơi ấm áp.

Cô không khỏi nghĩ đến Vân Nam.

Có điều bởi vì chuyện của Trương Gia Trại, Thẩm Hạ Lan vẫn quyết định không đến đó.

Diệp Ân Tuấn nắm tay của cô trong lòng bàn tay mình, thấp giọng nói: “Lát nữa về nhà hỏi tụi nhỏ, xem thử chúng muốn đi đâu.”
“Chúng ta có thể dẫn theo Nghê Nghê ra ngoài không?”
Thẩm Hạ Lan biết, Diệp Nghê Nghê ở nhà Trạm Dực là vì ở bên Trạm Dương, nhưng bọn họ nếu như ra ngoài để lại Nghê Nghê thì không hay lắm.

Diệp Ân Tuấn khẽ thở dài một tiếng nói: “Bao giờ về chúng ta đi hỏi thử.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.