Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1865: 1865: Chương 1864





Cô nhấc tay đấm vào lồng ngực của Diệp Ân Tuấn.

Độ cong trên khóe miệng của Diệp Ân Tuấn càng lớn.

“Được, không ngại tay đau sao?”
Chút sức lực đó của Thẩm Hạ Lan đối với Diệp Ân Tuấn mà nói thật sự chỉ để gãi ngứa, thấy cô đánh mệt rồi, trên mặt cũng hơi đỏ, lúc này mới hờ hững mở miệng.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy ủy khuất muốn chết.

Cô bị kinh sợ bị sợ hãi, kết quả sau khi bước nào Diệp Ân Tuấn giống như phát điên, suýt nữa bóp chết cô.

Tuy không biết tại sao, nhưng cô bỗng thấy ủy khuất.

Nghĩ đến đây thì cảm thấy chưa hết tức, lập tức há miệng cắn vào chỗ ngực trước Diệp Ân Tuấn.

Cảm giác tê dại pha lẫn sự đau nhói bỗng ập tới.

Diệp Ân Tuấn phải gọi là vừa sướng vừa xót.


Cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ trong lòng, giọng nói cũng mang theo một chút màu sắc.

“Em cắn ở đâu vậy?”
Thẩm Hạ Lan hơi sững người, vội há miệng ra thì nhìn thấy mình cắn đâu không cắn lại cắn ngay điểm hồng hồng trước ngực Diệp Ân Tuấn.

Khựng lại một chút, gò má của Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.

Cô đang giận có được không hả?
Sao bây giờ nhìn trông cảm giác như đang cầu được yêu vậy?
Thẩm Hạ Lan đẩy Diệp Ân Tuấn ra xoay người đi, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn từ đằng sau ôm chặt eo thon, hơi dùng sức ném Thẩm Hạ Lan lên giường.

“Đồ khốn! Đừng chạm vào em!”
Thẩm Hạ Lan đang tức tối, còn chưa kịp bò dậy thì bị Diệp Ân Tuấn đã trực tiếp ấn lên trên giường.

“Đừng quậy, ngủ cùng anh một lúc, đau đầu.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn không lớn, nhưng lại thành công khiến Thẩm Hạ Lan dừng tất cả động tác.


Phải.

Người đàn ông này trúng độc rồi!
Trương Linh nói giải rồi cô mới tới, nhưng dáng vẻ vừa rồi của Diệp Ân Tuấn rất không đúng, cũng rất đáng sợ.

Trái tim của Thẩm Hạ Lan kêu lộp bộp, hỏi: “Độc của anh…”
“Giải rồi, chỉ là có hơi suy yếu, hơi mệt.

Để anh nghỉ ngơi một lát, nửa tiếng là được.”
Nói xong Diệp Ân Tuấn trực tiếp lật người nằm xuống, nhưng cánh tay lại vòng qua Thẩm Hạ Lan, điệu bộ đó rõ ràng không muốn để Thẩm Hạ Lan rời đi.

Bên tai truyền đến tiếng hít thở vững vàng của Diệp Ân Tuấn, anh hình như đã ngủ thật rồi.

Thẩm Hạ Lan nghiêng mặt, nhìn thấy sắc mặt Diệp Ân Tuấn trắng bệch như tờ giấy, thậm chí ngay cả khóe miệng cũng không có chút huyết sắc thì không khỏi lo lắng.

Trương Linh nói độc đã giải, cô không quá tin, nhưng vừa rồi Diệp Ân Tuấn nói như vậy, vậy chắc là thật sự giải được rồi.

Nhưng Diệp Ân Tuấn vừa rồi bạo lực điên cuồng như vậy là sao?
Thẩm Hạ Lan không hiểu.

“Nhắm mắt, ngủ đi.

Nếu không chúng ta có thể làm chút chuyện khác.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.