Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1869: 1869: Chương 1868





Nhưng anh bây giờ có gì khác biệt chứ?
Chỉ là không muốn ẩn nhẫn quá nhiều mà thôi.

Lồng ngực anh lúc nào cũng đầy cảm giác thù địch, khiến anh không xua tan được, dường như mọi thứ đều khiến anh cảm thấy cáu kỉnh, muốn nổi giận, muốn đánh nhau, muốn … giết chóc!
Khi hai chữ cuối cùng hiện lên trong đầu Diệp Ân Tuấn, anh đột nhiên chấn kinh.

Sao lại có cảm giác như vậy chứ?
Không lẽ…
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn đột nhiên có chút trầm xuống.

“Ba đến thư phòng một chuyến, con chăm sóc Nghê Nghê cho tốt, cũng đừng có làm phiền mẹ nghỉ ngơi.

Nếu như mẹ có hỏi, con cứ nói ba ở thư phòng xử lý chuyện, biết chưa?”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì đứng dậy và rời, nhưng cảm thấy tay áo mình bị ai đó túm lại.

Anh dừng một chút, quay đầu lại, thì nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Minh Triết đang nắm chặt cổ tay áo của mình, hỏi: “Lão Diệp, bất kể ba thế nào, ba đều là ba của con đúng không?”
Trái tim Diệp Ân Tuấn đột nhiên run lên một cái, một cơn đau và sự thương cảm không thể giải thích được ngay lập tức bao trùm lấy anh, khiến anh có chút khó chịu.


“Cái này không phải là lời thừa thải sao.”
Anh nhếch khóe môi cười, vẻ mặt quen thuộc đó khiến trái tim bất an của Diệp Minh Triết có chút thả lỏng.

“Con biết rồi, ba đi bận đi.”
Diệp Minh Triết buông Diệp Ân Tuấn ra.

Tuy rằng tính tình có chút thay đổi, nhưng Diệp Minh Triết phát hiện vừa rồi anh vẫn là anh, vẫn là lão Diệp mà cậu thích.

Khi Diệp Ân Tuấn quay người lại, sắc mặt khẽ trầm xuống.

Hay cho Trương Linh!
Anh nhanh chóng lên lầu, đi vào thư phòng.

Khi Trương Linh nhận được cuộc gọi từ Diệp Ân Tuấn, cả người sững sờ, nhưng không dám trì hoãn, lập tức bắt máy.

“Gia chủ!”
“Bà đã dùng phương pháp gì để giải độc cho tôi? Sao tính tình của tôi lại thay đổi? Trong người tôi như có một luồng lệ khí chạy loạn trong người, mang máng có chút không kiểm soát được.

Trương Linh, tôi thấy bà chán sống rồi, dám chơi đồ lên người tôi! Hửm?”

Chữ cuối cùng, âm đuôi của Diệp Ân Tuấn kéo rất dài, giống như một con dao lớn rơi trên đỉnh đầu, khiến Trương Linh có chút sợ hãi và khiếp sợ không thể giải thích được.

“Gia chủ, tôi không dám làm gì cậu, để giải cổ ký ức của cậu, thì chỉ có thể cấy hoàng kim cổ cho cậu thôi.

hoàng kim cổ là cổ vương của trại chúng tôi, tất cả mọi người, chỉ cần có cổ trong người, đều sẽ bị cậu kiểm soát, không dám không nghe lời cậu.

Đây là đặc ân chỉ có gia chủ mới có.

Ngoài ra hoàng kim cổ có thể giải mọi loại độc kỳ lạ, chỉ có điều là hơi bá khí.

Trước mắt thì gia chủ và nó vẫn chưa thể hoàn toàn dung hợp, cho nên mới xuất hiện tình trạng như vậy.

Ngoài ra hoàng kim cổ được chôn trong từ đường của Trương Gia Trại, có lẽ là vì oán khí của tiên tổ, mới khiến cậu cảm thấy nóng nảy.”
Trương Linh run rẩy nói xong, liền nghe thấy Diệp Ân Tuấn hừ lạnh một tiếng nói: “Đừng dùng những lời này kích động tôi.

Tôi nói cho bà biết, sống chết và tương lai của Trương Gia Trại sau này thế nào cũng không liên quan gì đến tôi.

Tôi cũng không quan tâm.

Còn về cổ trùng trên người các người, tôi không thèm, cũng không muốn sử dụng các người.

Cho nên cái hoàng kim cổ rắm chó này, bà tốt nhất nghĩ cách lấy ra cho tôi, nếu không, tôi không ngại lấy bà ra khai đao đâu.”
Diệp Ân Tuấn nói xong trực tiếp cúp điện thoại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.