Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1909: 1909: Chương 1906





Thẩm Hạ Lan gật đầu, cúp điện thoại, nhanh chóng đứng dậy tắm rửa, đột nhiên phát hiện viên đá huyết ngọc trên cổ mình có chút thay đổi.

Trong huyết ngọc hình như có một tia máu di chuyển.

Thẩm Hạ Lan vội dụi mắt, khi nhìn kỹ lại, phát hiện huyết ngọc không có thay đổi gì.

Lẽ nào là cô vừa rồi hoa mắt?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên lắc đầu bật cười.

Cô bị làm sao vậy?
Hiện tượng quỷ dị như vậy cũng chỉ có thể nhìn thấy trong sách thôi nhỉ?
Cô thuận tay để huyết ngọc sang một bên, sau đó đi vào tắm rửa, sau khi mặc quần áo vào thì liếc nhìn huyết ngọc, nghĩ tới trên người của Diệp Ân Tuấn cũng có một miếng thì lại đeo lên.

Mặc kệ nói như nào, đây là một đôi, ngụ ý rất tốt, cô xem như đeo để có tâm trạng tốt đi.


Huyết ngọc mát lạnh chạm qua da, khiến Thẩm Hạ Lan có hơi thư thái.

Sau khi cô đeo xong thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe, còn chưa đợi cô đi ra, giọng nói vui vẻ của Diệp Nghê Nghê đã truyền tới.

“Oa, đẹp quá!”
Khóe miệng của Thẩm Hạ Lan hơi cong lên.

Diệp Minh Triết cũng có hơi khác biệt, có điều con trai đối với những cái này tóm lại có chút sao cũng được.

Cậu bé và Diệp Tranh đi theo đằng sau Diệp Nghê Nghê, thấy Diệp Nghê Nghê giống như con chim nhỏ nhảy nhót chạy vào.

Thẩm Hạ Lan vội đi ra đón.

“Bé cưng, về rồi hả?”
“Mẹ! Chỗ này rất đẹp, con rất thích!”
Diệp Nghê Nghê trực tiếp nhào vào trong lòng Thẩm Hạ Lan.


Thẩm Hạ Lan bế Diệp Nghê Nghê lên, cười rồi nói: “Mẹ cũng rất thích.”
Diệp Ân Tuấn từ thư phòng đi ra, nhìn thấy vẻ thỏa mãn của Diệp Minh Triết và Diệp Tranh, không khỏi cười hỏi: “Hai đứa hôm nay thu hoạch không ít nhỉ?”
“Dạ, ba, bác sĩ David đó rất giỏi.”
Bộ dạng tràn đầy sức sống của Diệp Tranh khiến Thẩm Hạ Lan nhìn mà có hơi ngạc nhiên.

Đứa trẻ này vốn rất đẹp, trước đây quá trầm mặc, khiến người khác bỏ qua vẻ đẹp trai của cậu bé, hiện nay vẻ rạng rỡ này giống như ánh sáng bất ngờ tỏa ra, đồng thời chiếu sáng tất cả điểm sáng của Diệp Tranh.

Thẩm Hạ Lan không khỏi cảm thán gen của nhà họ Diệp thật là quá tốt.

Diệp Ân Tuấn xoa đầu của cậu bé nói: “Sau này sẽ còn cơ hội, kết bạn chat chưa?”
“Kết bạn rồi ạ.”
Diệp Tranh vội gật đầu.

Diệp Ân Tuấn lại nhìn sang Diệp Minh Triết, còn chưa mở miệng thì nghe thấy Diệp Minh Triết kiêu ngạo nói: “Tổ chức 158 con tạm thời không muốn vào.”
“Ổ? Biết chênh lệch của mình rồi sao? Trước đây luôn cảm thấy mình là một thiên tài, bây giờ biết ếch ngồi đáy giếng rồi nhỉ?”
Sự đàn áp của Diệp Ân Tuấn không có khiến Diệp Minh Triết không thoải mái, ngược lại cậu bé trịnh trọng gật đầu nói: “Dạ, trước đây là con tự đại, sau này con sẽ cố gắng học tập.

Bảo đảm dùng thực lực của mình thi vào 158.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.