Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1932: 1932: Chương 1929





Lần này, Diệp Ân Tuấn đã hiểu rồi.

Chuyện của Trương Gia Trại là hành động bí mật của chiến khu bọn họ, nhưng mà hành động này còn chưa làm đến cuối cùng lại bị người khác che đậy.

Bây giờ bởi vì chuyện trả thù của hậu duệ Trương Gia Trại đã bị bại lộ, những người đó muốn khắc phục và che đậy lại, cho nên bởi vì Diệp Ân Tuấn và người của Trương Gia Trại tiếp xúc với nhau, nên mới có thể bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Diệp Ân Tuấn cười lạnh một tiếng rồi nói: “Đúng là công cụ vậy mà còn có thể ngồi vững, không sợ vỡ kịch này bị hỏng, tôi bị kéo vào?”
“Làm sao có thể bị kéo vào được chứ, không phải còn có Hạ Tử Thu ở bên cạnh của anh à?” Lời nói của Mặc Trì lập tức làm máu cả người Diệp Ân Tuấn hơi cứng lại.


Anh ta lại biết có Hạ Tử Thu.

Sự kinh ngạc của Diệp Ân Tuấn vẫn còn chưa biến mất, Mặc Trì lại nói tiếp: “Huống hồ gì, hiện tại Hạ Tử Thu là thủ lĩnh thứ hai của Kình Thiên Minh, là người đứng đầu, anh còn có gì có thể sợ nữa chứ? Lại nói đến Ngân Hồ, hacker xuất sắc nhất trong tổ chức 158, hiện tại ba hacker xếp vị trí thứ ba trên thế giới đều đã làm việc cho anh, anh còn sợ cái gì?”
Tin tức của Mặc Trì tuôn ra càng nhiều, sắc mặt của Diệp Ân Tuấn càng khó coi.

Vốn dĩ cho rằng những chuyện này đều là bí mật, không ai biết thân phận của mình với Hạ Tử Thu, lại không ngờ rằng Mặc Trì đều biết hết.

Trong lòng của Diệp Ân Tuấn thấy thấp thỏm.

Mặc dù mối quan hệ với Mặc Trì vẫn rất tốt, nhưng mà lúc này dường như anh lại cảm thấy trên đầu có treo một thanh kiếm, làm cho lúc nào anh cũng cảm thấy nguy hiểm.

“Anh Mặc có ý gì vậy?”
“Đừng có khẩn trương Ân Tuấn, anh biết rồi đó, năm đó cái chết của Cung Tuyết Dương là bất đắc dĩ, chuyện này ông cụ nhà chúng tôi đã cảm thấy áy náy cả một đời, anh cũng biết Cung Tuyết Dương là học trò mà ông ấy đắc ý nhất, nhưng mà lại chết thê thảm như thế.

Thế nhưng bởi vì nhiệm vụ, vì sự an toàn của những thành viên khác, năm đó, ông cụ không thể không thông báo ra mệnh lệnh như thế.

Tuy nhiên, tính tình của Hạ Tử Thu thật sự quá mạnh, tình cảm đối với Cung Tuyết Dương cũng quá sâu sắc, lúc này mới có thể bước lên một con đường không có lối về.”

Lúc nói đến đây, trong lòng của Mặc Trì cũng khá là khó chịu.

Anh với Hạ Tử Thu, Diệp Ân Tuấn cũng coi như là bạn học, tình cảm tương đối tốt.

Hạ Tử Thu bước đến con đường này, quả thật làm cho người ta phải thổn thức không thôi.

Nhưng mà, Diệp Ân Tuấn không hề buông lỏng cảnh giác.

“Cho nên, ông cụ có ý gì?”
Mặc Trì thấy Diệp Ân Tuấn đã hỏi đúng trọng điểm, anh ta cười nói: “Diệp Ân Tuấn vẫn là Diệp Ân Tuấn, vì anh em mà có thể dũng cảm không do dự, nói như vậy, bốn đường chủ thủ hạ của anh, cộng thêm Hạ Tử Thu, ông cụ đều có thể biến bọn họ thành người của mình, anh hiểu ý của tôi chứ?”
Diệp Ân Tuấn lập tức ngây ngẩn cả người.


“Ông cụ muốn thu lấy Kình Thiên Minh à?”
“Đừng có nói khó nghe như vậy, nói là hợp tác không được hả? Không phải là trước kia nhà họ Diệp của các người cũng phục vụ cho chúng tôi đó à? Nhưng mà lần này là hợp tác, tôi không thể không bội phục anh, anh để Kình Thiên Minh đứng ở một vị trí rất cao, làm cho chúng tôi đều không thể không nhìn lên.

Hiện tại, Kình Thiên Minh đều có thanh danh trên quốc tế, có rất nhiều chuyện chúng tôi không thể sử dụng thủ đoạn bình thường, cần có rất nhiều quy tắc trói buộc, nhưng mà nếu như có một tổ chức trong khu vực xám như Kình Thiên Minh hỗ trợ, vậy thì sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Anh yên tâm đi, ý của ông cụ chính là một đơn làm ăn, bao nhiêu tiền chúng tôi đều theo, nhưng mà chúng tôi cần phải bảo đảm độ chính xác của tin tức, cùng với độ hoàn thành nhiệm vụ.

Tôi nghĩ chuyện này đối với Kình Thiên Minh của các anh, chắc cũng chả là cái gì đâu.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.