Thẩm Hạ Lan muốn đi tới sau đó xóa bức ảnh vừa rồi đi thì nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Ảnh chụp du lịch chủ yếu chính là chụp những thứ tự nhiên, chỉ cần chân tình dạt dào, chụp thành như nào, không phải đều là hồi ức của chúng ta sao?
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy cũng khá có lý.
“Được thôi, nghe anh.”
“Ngoan! Thương một cái.”
Diệp Ân Tuấn nhu tình như nước nhìn Thẩm Hạ Lan, sau đó cúi đầu hôn sâu với cô.
Nhiếp ảnh gia nhanh chóng chụp lại.
Cử chỉ của hai người này dạt dào tình cảm, dáng vẻ tình nồng mật ngọt này khiến anh ta đạt tới trạng thái tốt nhất, chỉ mải chụp ảnh.
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn như thế, cũng không cảm thấy xấu hổ và mất tự nhiên, hai người nắm tay đi ra ngoài.
Sau khi xuyên qua thác, Thẩm Hạ Lan đã chụp mấy kiểu ở chỗ thác nước, thậm chí quay video, vốn định đăng facebook, có điều nghĩ lại vẫn thôi.
Chơi một lúc ở thác, Thẩm Hạ Lan bảo bọn họ quay về thay quần áo, lúc này mới cùng Diệp Ân Tuấn đi ăn bữa sáng.
Diệp Ân Tuấn nói mục tiêu hôm nay là leo lên đỉnh núi.
Diệp Nghê Nghê nhìn đỉnh núi gần như cao tới chọc mây, lập tức phát ra tiếng rên tuyệt vọng.
Diệp Minh Triết và Diệp Tranh ngược lại không có gì, một trái một phải kéo Diệp Nghê Nghê đi lên trước.
Thẩm Hạ Lan hôm nay đi giày đế bằng, nhìn ngọn núi cao cao đó thì hỏi: “Anh chắc không phải là muốn leo lên chụp ảnh bao quát những ngọn núi chứ?”
“Em thích không?”
Câu hỏi ngược của Diệp Ân Tuấn lập tức khiến Thẩm Hạ Lan vội gật đầu.
“Đương nhiên thích rồi.”
“Vậy thì đi thôi.”
Một nhà năm người bắt đầu hành quân lên đỉnh núi.
Khi đi được nửa đường, Diệp Nghê Nghê không kiên trì được, lập tức dẫn tới sự cười nhạo của Diệp Minh Triết.
“Em thật sự là làm cái gì cũng không xong, ăn cái gì cũng không dư, thật lo lắng cho người đàn ông nào sau này dám lấy em.”
“Em không muốn gả cho người khác, em muốn ở nhà để anh nuôi, mệt chết anh.
Ăn cho anh nghèo luôn! Hừ!”
Sự hùng hồn này của Diệp Nghê Nghê lập tức khiến khóe miệng của Diệp Minh Triết có hơi giật giật.
Đây thật sự là phong cách của Diệp Nghê Nghê.
“Lên đi, anh cõng em.”
Diệp Minh Triết thở dài, nhìn thấy dáng vẻ thở phì phò của Diệp Nghê Nghê thì không khỏi nghĩ tới những ngày Diệp Nghê Nghê đã trải qua trong bệnh viện với bình oxy sau khi cô bé chào đời.
Trái tim của cậu bé hơi thắt lại, không khỏi khuỵu người ở trước mặt của Diệp Nghê Nghê.
Gương mặt nhăn nhó của Diệp Nghê Nghê lập tức giãn ra.
“Anh, anh thật tốt.”
Nói xong cô bé lập tức nhảy lên lưng của Diệp Minh Triết, hơn nữa còn ôm chặt cổ của cậu bé.
Diệp Minh Triết rất là nhẹ nhàng đứng dậy, cưng chiều nói: “Lúc này anh lại là anh trai tốt rồi sao?”.