Cục Cưng Có Chiêu

Chương 2009: 2009: Chương 2006





Cũng không biết bây giờ Tống Dật Hiên thế nào rồi.

Thẩm Hạ Lan ngồi trong xe, trong đầu nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Trên đường đi đầy chông gai khó khăn, nhưng mà luôn có sự kề bên của tình yêu tình thân.

Cô không hề đơn độc.

Khóe môi Thẩm Hạ Lan nhếch lên.

Khi xe chạy đến dưới chân núi, Thẩm Hạ Lan nói với tài xế: “Anh cứ dừng xe ở đây, lái xe đi đi, nếu tôi cần các anh, tôi sẽ gọi điện cho các anh.”
Cô không thể để cho Diệp Tử có cơ hội chạy trốn.

.


Truyện Nữ Cường
Diệp Tử bây giờ tâm lý méo mó vô cùng, chắc là bị Vu Phong mua chuộc rồi, thay vì để cô ta như một con chó điên ở bên ngoài giết người, chi bằng bây giờ bắt cô ta lại.

Nhà tù quốc tế là nơi thích hợp nhất dành cho cô ta.

Tài xế muốn nói gì đó, nhưng khí thế của Thẩm Hạ Lan khiến anh ta có chút sợ hãi, chỉ đành ngoan ngoãn lái xe rời đi.

Khi Thẩm Hạ Lan lên núi lần nữa đã không còn cảm giác mới lạ như lần đầu tiên, bởi vì trong lòng đang suy nghĩ nhiều chuyện, nên bước đi nhanh hơn.

Khi đến gần ngôi nhà nơi họ đã từng sinh sống, Thẩm Hạ Lan nhận thấy có sự thay đổi nhỏ.

Thẩm Hạ Lan hơi cau mày lại, dừng bước chân lại, sau đó cẩn thận nhìn xung quanh, đột nhiên bước sang chỗ khác.

Khi Diệp Tử núp trong chỗ tối nhìn thấy mọi thứ, đôi mắt như đã hít ma túy.

Đều do Thẩm Hạ Lan cả!

Nếu không có Thẩm Hạ Lan, bây giờ mình vẫn là vệ sĩ của nhà họ Diệp, hoặc là đại tiểu thư nhà họ Diệp.

Mối quan hệ giữa cô và Diệp Ân Tuấn nói không chừng sẽ rất tốt.

Nhưng mà anh trai lại vì Thẩm Hạ Lan mà đưa mình đến nhà tù quốc tế.

Nhà tù quốc tế là nơi gì chứ?
Đó là một nơi mất đi tự do không còn quyền con người.

Cô ta còn trẻ như vậy, làm sao có thể sống cả đời ở đó?
Bây giờ cô ta đi ra ngoài, là muốn để cho Thẩm Hạ Lan nếm thử những gì mình đã chịu đựng.

Mẹ là bị Thẩm Hạ Lan hại chết, cả đời này của mình cũng coi như xong rồi.

Tất cả là lỗi của Thẩm Hạ Lan!
Diệp Tử nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Lan một cách đầy căm hận, hận không thể dùng ánh mắt xé xác cô ra thành trăm mảnh.

Thẩm Hạ Lan có thể cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng như một con rắn nhìn chằm chằm mình, cô dứt khoát dừng lại, trực tiếp nói về phía trong núi: “Tử, tôi biết cô ở đây, cô muốn làm gì thì cứ làm với tôi, đừng đụng tới tụi trẻ, dù sao tụi nó cũng là cháu trai cháu gái của cô, cũng kêu cô là một tiếng ‘cô’.”
Diệp Tử nhìn ba đứa nhóc bị trói sau lưng, không khỏi chế nhạo..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.