Trong lòng Diệp Ân Tuấn xẹt qua một tia bi thương.
Tử đã từng ngây thơ lương thiện như thế nào, cho dù phản bội anh cũng là vì Triệu Ninh, bởi vì tình yêu tinh khiết ở trong lòng, nhưng mà Tử hiện tại thì sao?
Thiếu chút nữa là cô ta đã giết chết Triệu Ninh.
Bây giờ lại ăn nói lung tung vu oan cho Thẩm Hạ Lan, làm kẻ ác cáo trạng trước.
Từ lúc nào mà Tử ngây thơ ấy lại biến thành một người phụ nữ miệng chỉ nói mấy lời lừa gạt như thế này?
Diệp Ân Tuấn cảm thấy trong lòng rất đau đớn, một cảm giác xa lạ quanh quẩn trong tim anh.
Anh nhàn nhạt mở miệng nói.
“Tử, cô đã lớn lên bên cạnh tôi từ nhỏ, cô nên biết rằng con người của tôi luôn tàn nhẫn, nhưng mà đối với cô, tôi đã nhân từ rất nhiều lần.
Bây giờ trong lòng của cô còn có biết đúng sai không hả, còn có cốt nhục tình thân không hả? Minh Triết chỉ là một đứa nhỏ, đó cũng là đứa nhỏ mà cô đã từng bảo vệ che chở trong ngực, lúc cô ra tay với nó, cô có nghĩ tới trong người của nó cũng đang chảy dòng máu giống như cô không?”
Rất hiếm khi mà Diệp Ân Tuấn nói chuyện với Diệp Tử nhiều như thế, nhưng mà hôm nay anh nói lại làm cho Diệp Tử cảm thấy bất an.
“Anh, em đã nói rồi, không phải là em cố ý đâu, là Thẩm Hạ Lan đó,… a!”
Cô ta còn chưa nói xong, Diệp Ân Tuấn lại oán hận kéo mái tóc dài của cô ta, lực tay đó dường như muốn kéo cả da đầu của cô ta xuống, làm cho Diệp Tử không thể không ngẩng đầu nhìn vào mắt của Diệp Ân Tuấn.
Vẻ lạnh lùng tuyệt tình không có nhiệt độ, ánh mắt đó cực kỳ giống như là nhìn một người chết.
Diệp Tử đột nhiên cảm thấy cổ họng chuyển động, nhưng lại không thể nói một chữ nào.
“Anh ơi, em…”
“Cô còn biết tôi là anh trai của cô à? Lúc cô ra tay với người của tôi, ra tay với Minh Triết, trong lòng của cô còn lương tâm không hả? Tử, không phải Triệu Ninh là người mà cô yêu nhất ư, nhưng mà cô lại có thể ra tay với cậu ấy, giết Triệu Ninh, trong lòng của cô cảm thấy như thế nào, có thoải mái không?”
Trái tim của Diệp Tử đột nhiên đau đớn.
Trong đầu của cô xuất hiện ánh mắt không thể tin của Triệu Ninh, hiện ra hình ảnh Triệu Ninh ngã vào trong vũng máu, nhưng vẫn nắm lấy ống quần của cô ta mà nói: “Tử, em đi sai đường rồi, em mau quay đầu lại đi, có được không?”
Lúc đó, cô ta làm như thế nào vậy?
Hình như là cô ta đá Triệu Ninh ra ngoài, sau đó không thèm quan tâm anh ta đang chảy nhiều máu mà nghênh ngang rời đi.
Đúng vậy đó.
Người đàn ông đó là người mà cô ta từng yêu, là người đàn ông mà cô ta đã từng muốn bảo vệ cả đời này, nhưng mà anh ta đối xử với mình như thế nào chứ?
“Anh ta đáng chết! Anh ta lại có thể đối xử với mẹ của em như thế, anh ta biết rõ giao mẹ em cho Phương Nguyên thì bà ấy sẽ có kết cục như thế nào, nhưng mà anh ta vẫn làm.
Anh ta chưa từng nghĩ tới em là vợ của anh ta, anh ta giúp đỡ Thẩm Hạ Lan giám sát em, thậm chí lúc Thẩm Hạ Lan đưa em đến nhà tù quốc tế, anh ta đều không kêu một tiếng.
Em là vợ của anh ta, trong bụng của em vẫn còn mang cốt nhục nhà họ Triệu của bọn họ, nhưng mà anh ta chưa từng để ý đến cảm nhận của em, sau khi đến nhà tù quốc tế, em gặp phải chuyện gì anh ta có biết không? Anh ta luôn miệng nói là cả đời này sẽ che chở, sẽ cưng chiều em, yêu thương em, nhưng mà cuối cùng thì sao chứ? Em vào nhà tù quốc tế còn phải làm như là mình tự sát anh ta mới chịu đến thăm em, người đàn ông như thế em còn giữ làm gì nữa chứ, chẳng lẽ lại giữ lại để ăn tết?”.