Lúc Phương Nguyên nhận được những tấm ảnh này thì vẫn còn đang bị giam giữ.
Bởi vì thân phận của Vu Phong bị bại lộ, anh ta đã bị tước đoạt một chút thế lực, quốc chủ cho người tạm thời gian lỏng anh ta.
Về phần hiện tại tình hình ở bên ngoài, anh ta không biết rõ ràng cho lắm, chỉ là biết thế lực của mẹ Tiêu Nguyệt mình có vẻ như là bị đả kích, mà Trương Linh, người mà mẹ tin tưởng nhất cũng không thấy bóng dáng đâu.
Qua nhiều năm như thế, anh ta mới biết được mẹ của mình vẫn còn sống, nhưng mà lại không có duyên gặp mặt nhau một lần.
Anh ta muốn liều lĩnh lao ra ngoài tìm kiếm Tiêu Nguyệt, nhưng mà tự đánh giá lại thế lực và quân cờ ở trong tay của mình, anh ta biết hiện tại mình ra ngoài cũng chỉ có thể tự tìm đường chết.
Không!
Anh ta không thể chết!
Trong lòng của Phương Nguyên vô cùng buồn bực thì nhận được tin nhắn của Diệp Ân Tuấn.
Tín hiệu điện thoại của anh ta đã được che giấu ở trong cung, nhưng mà Diệp Ân Tuấn vẫn có bản lĩnh gửi ảnh chụp đến đây, có thể thấy được Diệp Ân Tuấn vẫn rất lợi hại.
Chỉ là Phương Nguyên không biết rằng có một người phụ nữ đang lười biếng nằm ở trên ghế quý phi trong cung điện ở nước T, một thị nữ trước mặt đang dùng tay nâng một cái laptop, mà người phụ nữ đó nhanh chóng gõ bàn phím, sau khi cô ta xóa một vài tín hiệu ở bên ngoài không thể truyền vào được thì liền che nó lại.
Lúc nhìn thấy ảnh chụp của Diệp Ân Tuấn gửi cho Phương Nguyên, người phụ nữ cũng nhận được một tin nhắn của Diệp Ân Tuấn.
“Gửi ảnh chụp này cho Phương Nguyên, để anh ta gửi cho Vu Phong, nhớ kỹ, nhất định phải gửi từ trong tay của Phương Nguyên mới được.”
Gương mặt của người phụ nữ rất đẹp, trong lúc phất tay đều là vẻ quý khí lười biếng.
Cô ta hơi dừng lại một chút, sau đó trực tiếp gửi tin nhắn cho Phương Nguyên.
Phương Nguyên không biết sự thay đổi trong khoảng thời gian này, nhìn ảnh chụp rồi trầm tư một chút, sau đó, lại gửi những thứ này cho Vu Phong.
Lúc Vu Phong nhận được ảnh chụp, anh ta muốn điên luôn rồi.
“Khốn nạn! Diệp Ân Tuấn, mày quả thật không phải là con người, Diệp Tử là em gái ruột của mày, mày lại có thể ra tay tàn độc như thế!”
Anh ta tức đến run cả người, đập hết tất cả những thứ mà anh ta có thể đập.
Sau khi Diệp Ân Tuấn làm xong tất cả, anh nhẹ nhàng rút con dao từ trong ngực của Diệp Tử ra, lạnh lùng nói với người đứng ở phía sau: “Tìm bác sĩ đến đây cầm máu cho cô ta, mỗi ngày phải cho cô ta một dao, nhớ kỹ, tôi muốn đâm vào trong thịt, mỗi ngày cắt một khối nhỏ, nhưng mà nhất định phải dùng thuốc tốt nhất để có thể giữ lại mạng của cô ta.
Dù sao thì trong bụng của cô ta vẫn còn có cốt nhục của nhà họ Triệu, Triệu Ninh đã trả giá quá nhiều cho nhà họ Diệp của tôi, cho dù bằng cách nào đi nữa cũng phải giữ lại đứa nhỏ này.”
“Vâng.”
Thủ hạ đều biết thân phận của Diệp Tử.
Đây chính là em gái ruột của Diệp Ân Tuấn.
Nhưng mà người đàn ông này không hề chớp mắt một cái nào mà có thể sai bảo bọn họ mỗi ngày phải đâm vào da thịt của Diệp Tử, sự tàn nhẫn này làm cho người ta không rét mà run.
Diệp Tử sắp muốn điên lên rồi.
Thịt tim bị cắt đau đớn tới cỡ nào.
Người anh trai này của cô ta đã điên rồi..