Bác sĩ và y tá không khỏi rùng mình một cái, lúc nhìn về phía Diệp Ân Tuấn, đều bị sát ý trong mắt của anh dọa sợ.
Bọn họ nơm nớp lo sợ, vội vàng gật đầu, bắt đầu nghiêm túc cẩn thận phẫu thuật.
“Người đâu, đến đây đưa mợ chủ ra ngoài.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn lạnh lẽo, không có nhiệt độ, mệnh lệnh này lại làm cho Thẩm Hạ Lan sụp đổ.
“Em không đi! Diệp Ân Tuấn, anh đang tức giận có đúng không? Tức giận vì em đã để Minh Triết bị thương, tức giận vì em đã hạ thuốc mê anh, một mình đi ra ngoài có đúng không? Nhưng mà đó cũng là con trai của em, chẳng lẽ em hi vọng thằng bé sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Ra ngoài!”
Diệp Ân Tuấn nhìn cũng không nhìn Thẩm Hạ Lan, giọng nói càng thêm lạnh lẽo.
Thẩm Hạ Lan vô cùng đau lòng.
Người đàn ông trước mắt đang nổi giận.
Cô rất chắc chắn.
Nhưng mà cô đâu có cố ý.
Cô chỉ là không hi vọng trên tay của Diệp Ân Tuấn dính máu của người thân, tất cả những tội nghiệt cứ do cô gánh là được rồi, cô chỉ không ngờ tới Diệp Tử lại phát điên như thế, làm bị thương con của mình.
Cô cho rằng cho dù Diệp Tử có hận mình như thế nào đi nữa, ít nhất cũng sẽ có tình cảm với trẻ con, dù sao thì cô ta cũng là một người mẹ, không phải sao?
Nhưng mà cô đã tính sai rồi.
Thẩm Hạ Lan cắn chặt hàm răng, kiên quyết nói: “Em không đi, em phải ở lại đây với Minh Triết, em đã đồng ý với con trai lúc thằng bé tỉnh dậy thì người đầu tiên thằng bé nhìn thấy sẽ là em.”
“Hạ Lan!”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên kéo lấy cổ tay của Thẩm Hạ Lan, sau đó đẩy cô lên trên vách tường, thân thể cao lớn đột ngột ép tới.
Trong đôi mắt phượng xinh đẹp tràn đầy lửa giận và nóng nảy.
“Anh không nên tức giận hả? Em có biết không, lúc anh biết Diệp Tử làm Minh Triết bị thương, anh lo lắng và sợ hãi đến cỡ nào!”
Đôi mắt của Thẩm Hạ Lan có chút bi thương.
“Em không nghĩ tới là cô ta lại phát điên như thế.”
“Em không nghĩ tới? Có rất nhiều chuyện em không nghĩ tới, xuất phát điểm của em là vì muốn tốt cho anh, không muốn để anh dính máu của người thân, nhưng mà em có nghĩ tới mình không hả? Diệp Tử đều có thể ra tay với cháu ruột của mình, em không có quan hệ gì với cô ta, lại bị cô ta hận như thế, em không nghĩ tới là cô ta sẽ đối xử với em như thế nào, em không nghĩ tới nếu như em xảy ra chuyện gì đó, quãng đời còn lại của anh phải làm sao bây giờ? Anh có điên hay không hả? Diệp Tử là cái thá gì, cũng chỉ là một người ngoài chảy cùng dòng máu với anh mà thôi, em là người yêu của anh, là toàn bộ của anh, em dựa vào cái gì mà không nhận được sự cho phép và đồng ý của anh mà đã tùy tiện đưa mình vào trong nguy hiểm, em dựa vào cái gì chứ?”
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn đỏ ngầu, thậm chí còn có một chất lỏng ấm áp tràn đầy đôi mắt anh.
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn ngơ ngẩn.
Cô lập tức bị chấn động.
Cô còn cho là Diệp Ân Tuấn đang trách móc cô không bảo vệ tốt cho Minh Triết, lại không ngờ rằng điều mà Diệp Ân Tuấn quan tâm là sự an toàn của cô..