“Anh sợ nhất là cái gì?”
Thẩm Hạ Lan biết chứ.
Cô biết Diệp Ân Tuấn sợ nhất là làm cô bị thương dưới tình huống anh mất không chế, nhưng mà cô cũng biết Diệp Ân Tuấn sẽ không làm cô bị thương, nhưng mà sẽ làm mình bị thương.
Đây mới chính là điều mà Thẩm Hạ Lan lo lắng nhất.
Diệp Ân Tuấn nghe thấy Thẩm Hạ Lan hỏi một câu hỏi ngây thơ như thế này, anh không khỏi sửng sốt.
Cứ ngây ra một lúc như thế, Thẩm Hạ Lan đã đi đến trước mặt anh.
“Ân Tuấn, anh đừng sợ, có em ở đây rồi, không có chuyện gì đâu.”
Thẩm Hạ Lan không hề do dự mà đưa tay ra ôm lấy Diệp Ân Tuấn.
Thân thể mềm mại làm Diệp Ân Tuấn hơi cứng đờ, vô thức muốn đẩy Thẩm Hạ Lan ra, lại bị Thẩm Hạ Lan nhanh chóng cầm lấy cổ tay, dịu dàng nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu.
Em ở đây, chỉ cần có em ở đây, em sẽ không cho phép bất cứ người nào làm tổn thương anh, cho dù cổ trùng gì cũng không được, em sẽ nghĩ biện pháp, nghĩ biện pháp để nó rời khỏi anh.
Ân Tuấn, anh có thể cảm nhận được em mà có đúng không, em biết anh có thể.”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan dịu dàng giống như là một bàn tay vô hình nhẹ nhàng vuốt ve cảm xúc hỗn loạn của Diệp Ân Tuấn.
Màu vàng trong đáy mắt anh chậm rãi rút đi, trở tay ôm lấy Thẩm Hạ Lan, ôm cô thật chặt.
Lồng ngực vẫn rất đau đớn, nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại cảm thấy mình không chịu đựng nó một mình, dường như là có Thẩm Hạ Lan chia sẻ, nỗi đau kia cũng đã giảm bớt rất nhiều.
Anh khàn giọng nói: “Hạ Lan, anh đau quá.”
Lúc này, Diệp Ân Tuấn giống như là một đứa nhỏ mang theo một tia vô lực và uất ức, Thẩm Hạ Lan nghe thấy như vậy, trái tim cũng phát đau.
“Không đau không đau, em giúp anh, Ân Tuấn, để em giúp anh.”
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, cảm thấy trên bờ vai của mình càng ngày càng nặng, không bao lâu sau liền truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Thẩm Hạ Lan phát hiện Diệp Ân Tuấn đã ngủ rồi.
Lông mày của anh nhíu chặt lại với nhau, có lẽ cơn đau vẫn còn chưa rút đi, anh ngủ không yên ổn cho lắm.
Thẩm Hạ Lan tìm thủ hạ hỗ trợ đưa Diệp Ân Tuấn vào trong giường nằm xuống.
Nhìn gương mặt tái nhợt của Diệp Ân Tuấn, trong lòng của Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất khó chịu.
Ban đầu cho rằng Hoàng kim Cổ không có gì đáng ngại, sau này bọn họ từ từ tìm cách, chắc chắn là sẽ có cách đẩy nó ra ngoài, nhưng mà bây giờ xem ra Hoàng kim Cổ này giống như là một quả bom không gài giờ.
Lúc Thẩm Hạ Lan kéo chăn lên muốn đắp cho Diệp Ân Tuấn, lúc này, cô mới phát hiện trên cổ tay của Diệp Ân Tuấn có băng gạc.
Máu tươi đã nhuộm đỏ băng gạc.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan đột nhiên thắt chặt, cô vô thức mở băng gạc ra, phát hiện vết thương ở bên trong là do dao cắt, dường như là cô đã ý thức được cái gì đó.
Cô nhìn Diệp Ân Tuấn rất lâu rất lâu, sau đó lại lấy hòm thuốc ra băng bó kỹ cho cổ tay của Diệp Ân Tuấn, đắp chăn cho anh rồi đi ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Nam.
“Có cách nào tiêu trừ Hoàng kim Cổ được không, anh có biết không, anh nói hết những gì mà anh biết cho tôi nghe đi.”.