Cục Cưng Có Chiêu

Chương 2047: 2047: Chương 2044



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhan Du giật mình, không đợi cô ta nói cái gì, vừa nhìn thấy Hạ Tử Thu đột nhiên quay đầu lại, trong ánh mắt mang theo sự hung tàn làm cho cô ta bất giác run rẩy, thậm chí còn muốn chạy trốn.

Đúng lúc này, Hạ Tử Thu ôm chầm lấy Nhan Du, ôm cô ta thật chặt, một người đàn ông lớn như thế lại rơi nước mắt.

“Tuyết Dương, là em sao, là em có đúng không? Anh biết mà, em sẽ không ác độc như thế, sẽ không vứt bỏ một mình anh ở lại thế giới lạnh lùng như thế này, đừng đi mà Tuyết Dương, cầu xin em đừng để anh một mình mà, có được không?”
Nhan Du đã từng chứng kiến vẻ vô tình và tàn nhẫn của Hạ Tử Thu, lại không ngờ rằng lúc này còn có thể nhìn thấy Hạ Tử Thu khóc.



Cung Tuyết Dương trước mắt là thật, có nhiệt độ, có thể sờ được.

Cho dù có phải là thật hay không, mặc kệ là nguyên nhân gì, lúc này, anh ta chỉ muốn xem như là thật.

“Tuyết Dương, anh rất nhớ em, thật sự rất nhớ rất nhớ.

Em có biết không, không có em, thế giới này đối với anh mà nói nó rất lạnh lẽo, làm sao em có thể nhẫn tâm để lại một mình anh trên thế giới lạnh lẽo như thế này chứ? Em đã nói em sẽ cùng ngắm hoàng hôn với anh, sẽ về nhà cùng với anh, em đã nói là ba mẹ không quan tâm anh cũng không sao hết, em cần anh, nhưng mà mấy năm nay em ở đâu vậy? Tuyết Dương, em là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống của anh, anh luôn nhớ về cô gái đi ngược sáng mà bước đến với anh, là em đã cứu rỗi anh, đưa anh đi nhập ngũ, đưa anh bước đến một con đường mà anh không hề suy nghĩ.

Nhưng mà anh cũng không ngờ tới cũng bởi vì con đường này mà em vĩnh viễn rời khỏi anh, nếu như trước kia anh biết như vậy, anh sẽ giấu em đi, cả một đời này cũng không cho em làm binh.”

“Tuyết Dương, lúc em hi sinh, em có nghĩ tới anh không, có nghĩ tới có đúng không? Em biết rõ em rời đi sẽ làm cho anh như điên dại, tại sao em lại còn phải làm như vậy? Tuyết Dương, em quan tâm quá nhiều người, em xem tình yêu của em, sự trung thành của em, tín ngưỡng của em còn quan trọng hơn cả anh, anh nên hận em, nhưng mà anh lại không hận em được.

Anh nhớ em, nhớ em đến tê tâm liệt phế, em có thể mang đi tình yêu sâu tận xương tủy này được không, có được không?”
Hạ Tử Thu vừa nói vừa hỏi, nước mắt của Nhan Du rơi mãi không dừng.

Cô ta hiểu mối quan hệ của Hạ Tử Thu và Cung Tuyết Dương.

Hạ Tử Thu đã từng nói với cô ta.

Hạ Tử Thu đã từng là một đứa nhỏ phản nghịch, bởi vì cãi nhau với ba mẹ mà rời khỏi nhà..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.