Diệp Ân Tuấn biết, cậu bé thật sự đối tốt với Diệp Minh Triết và Diệp Nghê Nghê, cậu bé đã mở lòng mình, là thật sự xem bọn chúng thành anh em và em gái.
Cũng phải, bọn chúng đều là trẻ con, cũng không có ân oán ràng buộc gì, nếu như ba anh em có thể yêu đương đùm bọc lẫn nhau, cho dù Diệp Tranh oán hận anh cũng không sao.
Hận thì hận thôi.
Trái tim của Diệp Ân Tuấn bỗng nới lỏng hơn.
“Được rồi, nếu đã chọn được nơi muốn ở thì chúng ta đi chọn phòng, để vệ sĩ đi theo các con, nơi này không phải Hải Thành, rất nhiều điều chưa biết cũng quá không biết rõ, cho nên mọi việc đều phải cẩn thận, biết chưa?”
Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh gật đầu.
Diệp Tranh cầm tay Diệp Nghê Nghê muốn đi, khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn lại muốn đi vào nhà thờ thì không khỏi gọi một tiếng.
“Ba, ba vẫn muốn vào sao?”
“Phải.”
Diệp Ân Tuấn quay lưng với Diệp Tranh, đáy mắt vụt qua một tia kiên định.
Vợ của anh còn ở bên trong, anh không thể không đi vào.
Có điều vì sợ tụi nhỏ lo lắng, Diệp Ân Tuấn không có nói ra lý do.
Diệp Tranh nhìn bóng lưng đó, đột nhiên mắt có hơi ươn ướt.
“Ba, ba cầm lấy thứ này, ngộ nhỡ lại gặp phải mê hương thì có thể sử dụng.”
Diệp Tranh nhét một cái lọ nhỏ trong tay vào trong tay của Diệp Ân Tuấn, sau đó kéo Diệp Nghê Nghê rời khỏi.
Diệp Ân Tuấn nhìn cái lọ nhỏ trong tay, đột nhiên mỉm cười.
Thằng nhóc này, thật sự là cục mịch.
Cậu bé có oán hận đối với anh, nhưng cũng thật sự có tình cảm.
Dù sao 5 năm này, anh là thật sự xem cậu bé thành con trai ruột của mình mà chăm lo.
Diệp Ân Tuấn để chiếc lọ nhỏ vào trong túi, sau đó lại đi vào nhà thờ.
“Canh chừng ở bên ngoài, không có sự cho phép của tôi, không ai được đi vào.”
“Vâng.”
Vệ sĩ gật đầu.
Diệp Ân Tuấn đóng cửa của nhà thờ lại.
Bên trong lập tức tối đi, một cỗ khí tức lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy có hơi sợ hãi.
Nơi này dù sao có rất nhiều người chết oan, Diệp Ân Tuấn nhìn bài vị trong nhà thờ, đếm sơ phải có tới hơn 200 cái.
Không biết là tổ tiên của các đời hay là người của cả làng trại đều ở đây.
Anh bây giờ là trại chủ của Trương Gia Trại, cho nên chuyện đầu tiên khi tới nhà thờ chính là thắp hương, nhưng không ngờ lọt bẫy.
Diệp Tranh nói người xếp thứ này là Trương Linh.
Trương Linh là có ý gì?
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng tìm kiếm, cuối cùng ở trên bức tường nhìn thấy một chỗ lồi nhỏ, anh ấn nhẹ, cả người đột nhiên mất đi trọng tâm mà rơi xuống.
Anh không có hoảng, mà nhanh chóng xem xét, nhưng ánh sáng của nơi này quá tối, Diệp Ân Tuấn căn bản không nhìn rõ..