Đột nhiên một cái kẹp tóc trên tóc của cô ta khiến mắt của Diệp Nghê Nghê hơi nheo lại, sau đó nhanh chóng nói: “Khoan đã.”
Lệnh này hạ xuống, vệ sĩ lập tức bị dọa giật mình.
“Cô chủ lớn? Cô sao lại tới đây? Mau về đi, nơi này không phải là nơi cô nên đến.”
Một ánh mắt của người vệ sĩ, những vệ sĩ khác ở xung quanh lập tức che Trần Oánh Oánh lại.
Cảnh tượng máu me như vậy nếu như dọa Diệp Nghê Nghê, Sếp Diệp đoán chắc sẽ lấy mạng của bọn họ.
Diệp Nghê Nghê lại có hơi bất mãn nói: “Tôi tốt xấu gì cũng là cô chủ lớn của nhà họ Diệp, chút cảnh tượng này nếu không nhìn nổi, tôi còn lăn lộn được sao? Cút ra! Tôi xem thử người phụ nữ này trông như nào! Có phải thật sự có cái miệng sắt hay không?”
Lúc nói chuyện Diệp Nghê Nghê đã đi tới.
Vệ sĩ muốn gọi điện cho Diệp Ân Tuấn thì nghe thấy Diệp Nghê Nghê lạnh lùng nói: “Dám nói cho ba tôi biết thì tôi sẽ nói chú muốn dâm ô tôi, chú cảm thấy ba tôi sẽ tin ai?”
Khóe môi của Diệp Nghê Nghê hơi nhếch lên, dáng vẻ tà mị đó vậy mà rất giống Diệp Ân Tuấn, dọa vệ sĩ mặt mày trắng bệch, tay càng run rẩy, chiếc điện thoại không cầm chặt đã rơi xuống đất.
“Thật nghe lời.”
Diệp Nghê Nghê một chân giẫm lên chiếc điện thoại của anh ta, chiếc điện thoại lập tức nứt vỡ.
“Yên tâm đi, lát nữa tôi đền chú cái mới, có điều phải xem biểu hiện của chú.”
Diệp Nghê Nghê cười rất ngây thơ đơn thuần, nhưng lại rất giống ác ma.
Tất cả các vệ sĩ ở đây đều cảm thấy Diệp Nghê Nghê khả năng bị thứ gì đó không sạch sẽ bám lấy rồi.
Đây sao có thể là cô chủ lớn cả ngày chỉ biết ăn chứ?
Cô chủ lớn đáng yêu như vậy, tuyệt đối sẽ không đối với bọn họ như vậy.
Đáng tiếc Diệp Nghê Nghê lần nữa phá hỏng nhận thức của bọn họ.
Chỉ thấy Diệp Nghê Nghê đi tới trước mặt Trần Oánh Oánh, ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn người phụ nữ trước mắt, lắc đầu nói: “Vóc dáng này khá đẹp, có điều gương mặt này nhìn không rõ lắm.
Chị có phải là trông rất xấu, không dám gặp ai, cho nên mới bôi cái thứ này lên?”
Trần Oánh Oánh chưa từng thấy một đứa trẻ nào có dáng vẻ như này.
Diệp Nghê Nghê có vẻ ngoài giống một thiên sứ, ánh mắt sinh động đó, gương mặt trắng trẻo như ngọc tạc, làn da mịn màng, nhìn thế nào cũng là một đứa trẻ ngoan, nhưng tại sao lời nói ra lại khiến người ta không thích nghe như vậy chứ.
Trần Oánh Oánh cố gắng khắc chế lửa giận trong lòng, nghiến răng cười nói: “Bạn nhỏ, em cứu chị có được không? Bọn họ đều là người xấu, chỉ cần em cứu chị, chị mời em ăn đồ ăn ngon.”
Mọi người xung quanh lập tức trở lên căng thẳng.
Diệp Nghê Nghê ham ăn mọi người đều biết, ngộ nhỡ thật sự thả Trần Oánh Oánh ra, bọn họ có mười cái mạng cũng không đủ để chém.
“Cô chủ lớn…”
“Im miệng!”
Diệp Nghê Nghê có hơi tức giận lườm vệ sĩ, sau đó khi quay đầu nhìn sang Trần Oánh Oánh lại cười rất rạng rỡ.
“Mời tôi ăn đồ ăn ngon sao? Chị muốn mời tôi ăn cái gì? Tôi có thể muốn ăn thứ bay trên trời, chạy dưới đất, bơi dưới nước, chị đều có thể mời tôi sao?”.