“Chuyện này anh giấu cũng sâu đấy.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn giải thích như vậy, Thẩm Hạ Lan lúc này mới thở phào, nhưng vẫn lo lắng nói: “Độ giật của súng bắn tỉa Nghê Nghê làm sao chịu được.”
“Đã sửa đổi rồi, nằm trong phạm vi cơ thể con bé có thể chịu được.
Súng bắn tỉa đó là làm riêng cho con bé, để trong vali mang theo, huống chi khi ở nhà họ Trạm, thằng nhóc Trạm Dương đó chắc cũng không ít lần dạy Nghê Nghê kỹ thuật phòng thân.
Đừng bị gương mặt giống như thiên sứ đó của con gái em lừa, đây là lớp ngụy trang của nó, cũng là pháp bảo bí mật của nó.”
Diệp Ân Tuấn vừa nói vừa bế Thẩm Hạ Lan lên.
“Được rồi, chuyện của Nghê Nghê em đừng lo lắng, ngược lại cơ thể này của em càng ngày càng không được rồi, mới có một lúc vậy mà đã thở dốc, sáng mai bắt buộc phải theo anh chạy bộ.”
Đối với lời của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan không nói gì.
“Tranh ở trong bếp, chúng ta quay lại đón thằng bé.”
“Đợi lát nữa, đợi bọn họ dọn dẹp chiến trường rồi tính.”
Diệp Ân Tuấn không hy vọng vợ của mình tốn sức nữa, ôm cô tới ghế đá ở một bên nghỉ ngơi.
Thẩm Hạ Lan còn có hơi lo lắng, có điều lại bị Diệp Ân Tuấn hôn tới tấp làm cho có hơi choáng.
Đám Trần Oánh Oánh sau khi dọn dẹp chiến trường xong thì nhìn thấy Diệp Nghê Nghê vô cùng nghiêm túc lau khẩu súng bắn tỉa của mình, trong lòng không khỏi kêu lộp bộp.
“Cô chủ Diệp.
Tay bắn tỉa vừa rồi là cháu sao?”
“Đúng, sao vậy?”
Diệp Nghê Nghê hỏi lời này, Trần Oánh Oánh lập tức phải nuốt xuống vô vàn lời muốn hỏi.
Nếu như là bà cô này, vậy thì thôi, cô ta thu hồi suy nghĩ ban đầu.
“Không có gì.”
Trần Oánh Oánh vội mỉm cười, trong lòng rầu muốn chết.
“Người của dì phải huấn luyện thêm đi, tới chậm như vậy, cháu và mẹ xảy ra chuyện thì phải làm sao? Những cô gái xinh như chúng cháu bị lính đánh thuê giết thì đáng tiếc biết bao.
Ồ, đúng rồi, cháu muốn ăn thứ bay trên trời, dì đi chuẩn bị đi.”
Nói xong thì Diệp Nghê Nghê cất khẩu súng bắn tỉa đi, sau đó đi tìm Diệp Tranh.
Khóe miệng của Trần Oánh Oánh lại hơi giật giật.
“Tổ tông này bao giờ mới đi?”
“Đội trưởng, bọn họ hình như mới vừa tới.”
Có một tên không sợ chết tiếp lời của Trần Oánh Oánh, chọc cho Trần Oánh Oánh trợn ngược mắt.
“Tôi còn không biết sao? Cần cậu nhắc sao, làm việc đi!”
“Rõ.”
Trần Oánh Oánh quát xong thì cảm thấy vết thương càng đau.
Hu hu, còn phải đi tìm thứ bay trên trời.
Ai biết tổ tông này muốn ăn cái gì..