Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Chúng ta tới đây là du lịch, nếu Nghê Nghê đã muốn đến Tây Song Bản Nạp ăn uống thì chúng ta nói đi là đi thôi.
Với lại, chúng ta vừa tới Trương Gia Trại đã bị đánh lén, về sau sẽ xảy ra chuyện gì nữa không ai biết chính xác được.
Nếu đã như vậy, chúng ta việc gì phải ở lại Trương Gia Trại làm bia đạn đợi bọn họ đến bắn chúng ta chứ? Không bằng làm loạn bước chân, muốn đi đâu thì đi, cũng có thể tìm được một chút cơ hội phản ứng.”
Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu được.
Con cáo già như Diệp Ân Tuấn, bạn mãi mãi không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, nhưng may mà Thẩm Hạ Lan đã quen với Diệp Ân Tuấn như này, ngoài tin tưởng thì vẫn là tin tưởng.
“Nói thế nào đều là lý của anh.”
“Không, đều là lý của em.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp áp sát lại.
Tài xế ở đằng trước rất tinh mắt mà kéo tấm chắn lên.
Mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ ửng.
“Anh có thể đứng đắn chút không? Có tài xế ở đây đó.”
“Vợ, anh rất đứng đắn, chỉ là muốn ôm em nằm một lúc, không có ý khác.”
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy dáng vẻ da mặt mỏng của Thẩm Hạ Lan thì không khỏi bật cười.
“Anh còn cười.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy ở trước mặt Diệp Ân Tuấn cô thật sự rất kém.
“Ha ha ha!”
Diệp Ân Tuấn không những không có thu liễm lại, ngược lại cười càng to.
Thẩm Hạ Lan hết cách, trực tiếp kéo cổ của Diệp Ân Tuấn lại, đôi môi đỏ lập tức chặn lại.
Cảm giác tiếp xúc dịu dàng khiến Diệp Ân Tuấn có hơi ngây người, sau đó có chút mừng rỡ.
Cô vợ nhỏ của anh bây giờ cũng biết chủ động rồi.
Không tồi không tồi!
Hai tay của anh để ở eo của Thẩm Hạ Lan, từ từ hôn sâu.
Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh sau khi lên chiếc xe đằng sau, cô bé đột nhiên ôm lấy cánh tay của Diệp Tranh, cười có hơi gian manh.
“Anh Tranh, anh nói xem người đàn ông vừa rồi là ai?”
Diệp Tranh hơi sững người, vô thức nói: “Ba không phải nói rồi sao? Bác ấy là người quét…”
“Anh Tranh, đừng lấy cái chiêu ba lừa mẹ ra lừa em.
Mẹ cũng không phải là không biết, chỉ là ở trước mặt ba giả bộ hồ đồ mà thôi.
Em không muốn giả bộ hồ đồ, người đàn ông vừa rồi khá đẹp trai, hơn nữa có chút giống ba.
Bác ấy là ai?”
Diệp Tranh trước giờ không biết Diệp Nghê Nghê lại tỉ mỉ như vậy, bị cô bé vạch trần như vậy, lập tức không biết nên nói gì.
“Nghê Nghê, anh…”
“Anh Tranh, anh không yêu em rồi.”
Diệp Nghê Nghê lập tức dẩu cái miệng lên, nước mắt long lanh ngân ngấn như sắp rơi ở trong mắt, nhìn trông rất khiến người ta xót xa.
Diệp Tranh bỗng chốc mất hết khí thế.
“Nghê Nghê, em đừng khóc, anh nói, anh nói là được chứ gì?”
“Anh Tranh tốt nhất!!”
Diệp Nghê Nghê mỉm cười ngay được, hơn nữa ôm lấy Diệp Tranh hôn chụt một cái..