Đối phương dùng dụng cụ thay đổi giọng nói, âm thanh già nua làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng phản cảm.
“Là ai vậy?”
Đối phương đã cúp điện thoại.
“Mẹ ơi, là ba gọi điện thoại tới ạ?”
Lúc nãy Diệp Tranh vừa mới đi ra ngoài, trở về nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ngẩn người nhìn điện thoại, không khỏi lên tiếng hỏi.
“Không phải, là công ty viễn thông gọi điện thoại tới, quên đóng tiền điện tháng này.”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng bỏ điện thoại vào trong túi, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ, giống như là làm chuyện gì xấu xa.
“Mẹ ơi, sắc mặt của mẹ không tốt cho lắm, có phải là mẹ mệt mỏi lắm rồi không? Nếu không thì mẹ đi vào năm một lát đi, để con xem bệnh cho mẹ”
Diệp Tranh thật sự lo lắng cho sức khỏe của Thẩm Hạ Lan.
“Không có gì đâu con, mẹ không có yếu ớt như thế, có lẽ là bởi vì địa thể ở đây có hơi cao, mẹ có phản ứng với cao nguyên mà thôi.”
Lần trước đến đây, Thẩm Hạ Lan đã có phản ứng với cao nguyên, không biết lần này lộ trình như thế nào, cho nên không chuẩn bị gì nhiều.
Diệp Tranh vội vàng lấy một cái ống oxy nhỏ ra đưa cho Thẩm Hạ Lan.
“Mẹ ơi, mẹ hít một chút đi” Nhìn thấy Diệp Tranh hiểu chuyện như thế, trong lòng của Thẩm Hạ Lan cũng rất vui vẻ.
Sau khi cô hít vài hơi thì liền để bọn nhỏ đi nghỉ ngơi.
Người Bạch Thủy Trại được sắp xếp dưới sự dẫn dắt của ba Trần, mà Thẩm Hạ Lan thì nhìn vị trí ở phía sau núi đến thất thần.
Diệp Ân Tuấn còn chưa trở lại, cũng không biết đang làm gì ở sau núi, mà người lạ đó cũng hẹn cô ra sau núi, chỉ có điều là thời gian không giống nhau.
Rốt cuộc là trong này có quan hệ gì? Chẳng lẽ là đối phương không hi vọng Diệp Ân Tuấn đi theo mình?
Thẩm Hạ Lan nhíu mày, không nghĩ ra nguyên nhân.
Cô theo bản năng nghĩ đến Diệp Ân Tuấn.
Nếu như có chuyện gì không giải quyết được, hoặc là không hiểu, cô sẽ đi tìm Diệp Ân Tuấn, bởi vì Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn thông minh hơn mình, nhưng mà Thẩm Hạ Lan không biết là ở đây có người của đối phương không nữa.
Tùy tiện ra sau núi tìm Diệp Ân Tuấn, có lẽ là sẽ đánh rắn động có.
Thẩm Hạ Lan lấy điện thoại ra, gọi Diệp Tranh và Diệp Nghề Nghề ở trong phòng: “Bọn con ở không cũng nhàm chán, đánh một vấn vương giả đi”
“Mẹ ơi, mẹ nói thật hả?”
Diệp Nghề Nghệ là đứa đầu tiên chạy ra, dáng vẻ vui vẻ đã thật sự làm cho lòng người thấy phấn chấn hơn.
“Đúng vậy, mẹ biết là con bé này sẽ thích mà”
“Đương nhiên rồi.
Anh Tranh, anh nhanh lên đi, mẹ tìm anh chơi game kìa”
Diệp Nghề Nghê gọi với vào trong phòng Diệp Tranh.
Diệp Tranh kinh ngạc thò đầu ra, cười nói: “Mẹ ơi, vào đây đánh đi, ở bên ngoài hơi nóng”.