Cục Cưng Có Chiêu

Chương 2186: 2186: Chương 2183





Quả nhiên là không nên tin tưởng Hàn Hi Thần.

Nhưng mà nghĩ đến Hàn Hi Thần, trong đầu Diệp Ân Tuấn hiện lên dáng vẻ của anh ta cứu mình, lông mày của anh nhíu chặt lại cùng một chỗ.

Hàn Hi Thần thật sự là một tên phiền phức.

Không thể khởi động điện thoại, sợ bị người ta tìm thấy tín hiệu mà truy đuổi tới đây, Diệp Ân Tuấn lại không có cách nào thông báo với đám nhỏ Diệp Nghê Nghê, chỉ có thể hi vọng là bọn người Trần Oánh Oánh có thể chăm sóc tốt cho đám nhỏ Diệp Nghê Nghê.

Mà thật ra Diệp Nghê Nghê ở bên đây không có chuyện gì hết, ăn ngon uống ngon, còn đang ngủ say.

Thẩm Hạ Lan ngủ chưa tới một tiếng đồng hồ là đã tỉnh dậy.

“Sao em không ngủ thêm một lát nữa đi?”

Diệp Ân Tuấn thấy cô ngủ nhanh như vậy đã tỉnh, anh không khỏi đau lòng.

Thẩm Hạ Lan đứng dậy hoạt động gân cốt, thấp giọng nói: “Đủ rồi, nếu như thực sự muốn nghỉ ngơi thì chờ sau khi ra ngoài rồi hẵng nghỉ ngơi, Ân Tuấn, chúng ta phải nghĩ cách ra khỏi nơi này.”
“Lúc nãy anh mới quan sát, muốn rời khỏi chỗ này thì chỉ có thể trèo ra thôi, nhưng mà xung quanh cái bẫy này đều trơn nhẵn, không có chỗ nào có thể đặt chân, cho dù là có đi nữa nhưng mà không có dây thừng làm chỗ dựa, chúng ta cũng không thể lên trên được, lần này anh ra ngoài lại quên mang theo dây thừng.”
“Em cũng vậy.”
Kinh nghiệm sinh tồn trong rừng của Thẩm Hạ Lan không nhiều, căn bản không nghĩ tới phải mang theo cái gì.

Đúng lúc này, ở bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

“Có người.”
Diệp Ân Tuấn vội vàng ôm lấy Thẩm Hạ Lan dựa sát vào trong vách, giống như là thạch sùng, làm cho người ta khó mà nhận ra.

“Dao Lạc, cô xác định là bọn họ đi qua đây à?”

Ở bên ngoài truyền đến tiếng nói của một người đàn ông xa lạ, làm cho Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lập tức căng thẳng.

Dao Lạc nhìn xung quanh, ngồi xổm người xuống kiểm tra bãi cỏ, giọng nói lạnh lẽo nhàn nhạt truyền tới.

“Chắc là bọn họ chỉ ở gần đây thôi, kêu chúng ta phải cẩn thận tìm kiếm, cậu Hàn nói nhất định phải tìm được bọn họ, đưa bọn họ bình an vô sự trở về Bạch Thủy Trại.”
Người này lại có thể là một cô gái.

Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ, liền nghe thấy người đàn ông lúc nãy lên tiếng nói: “Dao Lạc, tôi cảm thấy bây giờ chúng ta không nên ở đây, chúng ta phải cứu cậu Hàn ra khỏi từ đường.

Cô cũng biết rồi đó, lần nào cậu Hàn tiến vào từ đường thì cũng bị phạt cửu tử nhất sinh, có đôi khi tôi có chút hoài nghi rốt cuộc là cậu Hàn có phải con ruột ông Hàn không nữa.”
“Im đi!”
Giọng nói của Dao Lạc lập tức có chút run rẩy.

Bàn tay của cô ta nắm chặt lại cùng một chỗ, ánh mắt mang theo một tia vùng vẫy và thống khổ, lại thấp giọng nói: “Cậu Hàn kêu hai người chúng ta đi cứu vợ chồng Diệp Ân Tuấn, đây chính là mệnh lệnh của anh ấy giao cho chúng ta.

Trong tổ chức, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, các người đã biết hậu quả rồi chứ.”
“Nhưng mà bây giờ mạng sống của cậu Hàn đang treo trên vực thẳm, cũng cần sự trợ giúp của chúng ta mà?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.