Diệp Ân Tuấn sờ lên đầu Thẩm Hạ Lan, ánh mắt dịu dàng ấy làm trong lòng Thẩm Hạ Lan cảm thấy ấm áp.
“Được rồi.”
Cô biết thể lực của mình không thể chống đỡ được nữa, cũng không thể miễn cưỡng, vì vậy, cô nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không bao lâu sau, tiếng hít thở của Thẩm Hạ Lan dần dần đều đều.
Ở bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng bước chân, từng nhóm người tuần tra đi ngang qua trước mắt, ai cũng không nghĩ tới bọn người Diệp Ân Tuấn lại trốn trong từ đường.
Hàn Hi Thần ngủ không lâu, trôi qua khoảng chừng một tiếng đồng hồ thì liền tỉnh dậy, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
Lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang ngồi bên mép giường, anh ta hơi dừng lại một chút rồi lại nhìn Dao Lạc đang mê mang, ánh mắt trở nên có chút dịu dàng.
“Cậu ngủ một lúc đi, để tôi canh cho.”
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu, trực tiếp ngã đầu liền ngủ mất.
Anh thật sự rất mệt mỏi.
Diệp Ân Tuấn đã từ bỏ cảnh giác với Hàn Hi Thần, có thể tin tưởng anh ta.
Trong nháy mắt, con ngươi của Hàn Hi Thần trở nên phức tạp.
Chỉ cần bây giờ mình kêu lên một tiếng, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan sẽ bị Hàn Khiếu bắt lại, vậy thì anh ta vẫn là đứa con trai nghe lời của Hàn Khiếu, vẫn là người thừa kế duy nhất của Hàn Khiếu.
Nhưng mà anh ta lại nhìn về phía Dao Lạc.
Người phụ nữ này đã đi theo anh ta lâu như thế, bây giờ vì cô ta mang thai, Diệp Ân Tuấn tình nguyện mang cô ta ra ngoài, chuyện này Hàn Hi Thần vừa nghe thì đã thấy không dễ dàng rồi.
Những ngày tháng liếm máu trên mũi dao làm cho anh ta sắp quên đi tình yêu là gì.
Ở bên cạnh Dao Lạc 12 năm, luôn cho rằng quen thuộc lẫn nhau, lúc Dao Lạc mất đi con, đau đớn đến nỗi không muốn sống, Hàn Hi Thần mới phát hiện người phụ nữ này đã bất tri bất giác bước vào trong lòng của mình.
Mặc kệ cô ta có phải là gián điệp do Hàn Khiếu đặt ở bên cạnh mình hay không, lúc này, Hàn Hi Thần không quan tâm nhiều như thế.
Anh ta vuốt ve mái tóc dài của Dao Lạc, trong đầu hiện lên những mảnh ký ức vụn vặt của hai người.
Hai người bọn họ không dỗ ngon dỗ ngọt, vừa mới bắt đầu chỉ có xúc động của nam nữ, sự đồng hành với nhau trong cuộc sống cô đơn, nhưng mà cũng chính vì vậy mới càng có thể bước vào lòng nhau hơn, không thể kiềm chế.
Hàn Hi Thần chưa từng nghĩ tới có một ngày mình bị tình yêu bao phủ, bây giờ không khỏi cười khổ mấy lần.
Anh ta lấy điện thoại di động ra, mở bản đồ, gần đây suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc mới đưa ra quyết định.
Lúc Hàn Hi Thần gửi bản đồ cho Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn đã tỉnh dậy.
Điện thoại rung lên làm anh mở mắt, nhìn thoáng qua điện thoại mà Hàn Hi Thần đang cầm ở trong tay, mình thì cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, phát hiện là một tấm bản đồ vùng núi, anh không khỏi sửng sốt.
“Cái này…”
“Từ từ đường có thể dẫn đến dãy núi ở phía sau, có một lối vào bí mật trong dãy núi, mọi người cứ đi theo cánh cửa đó thì sẽ đến Trương Gia Trại.”
Giọng nói của Hàn Hi Thần không lớn, nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại có thể nghe ra một tia kiên định.
Lúc này, Hàn Hi Thần xem như đã hoàn toàn bán đứng Hàn Khiếu..