Hàn Hi Thần đã tính toán xong từ trước.
Diệp Ân Tuấn lại vô cùng chán ghét cổ trùng.
“Đừng có lấy mạng sống của mình ra mà nói đùa!”
“Tôi sẽ không chết đâu, cho dù còn một hơi tàn tôi cũng sẽ chờ cậu đến cứu tôi ra ngoài.”
Ánh mắt của Hàn Hi Thần vô cùng sáng chói.
Lúc này, trong lòng của Diệp Ân Tuấn đột nhiên có chút khổ sở.
“Anh…”
“Dao Lạc biết thế lực của tôi, nếu như cậu cần thì cứ việc kêu cô ấy điều động người, tôi sẽ gửi những gì cần nói cho Dao Lạc, bây giờ mọi người sửa soạn một chút đi, cũng nên đi rồi.”
Hàn Hi Thần biết là nơi này không thể ở lâu.
Bọn họ càng kéo dài thời gian, nơi này càng nguy hiểm.
Lúc này, Thẩm Hạ Lan cũng đã tỉnh lại, sau khi nghe thấy lời nói của Hàn Hi Thần thì cũng không nói gì, nhưng mà ánh mắt có hơi ẩm ướt.
“Anh cả, anh yên tâm đi, em sẽ chăm sóc cho chị dâu thật tốt.”
Một tiếng gọi anh cả của Thẩm Hạ Lan làm cho Hàn Hi Thần thiếu chút nữa rơi nước mắt.
“Vẫn là em dâu biết nói chuyện, nhưng mà anh với Dao Lạc vẫn còn chưa kết hôn, nếu có cơ hội, anh thật sự muốn quang minh chính đại cưới cô ấy.”
“Sẽ mà, chắc chắn sẽ có ngày đó.”
Thẩm Hạ Lan nói vô cùng kiên định.
Hàn Hi Thần nở nụ cười, cười vô cùng sáng lạn.
Lúc cười, anh ta cực kỳ giống với Diệp Ân Tuấn.
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn có hơi nóng lên, anh kéo Thẩm Hạ Lan qua, thấp giọng nói: “Chúng tôi đưa Dao Lạc đi nha.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, chắp tay với Hàn Hi Thần, sau đó đỡ Dao Lạc rồi rời khỏi từ đường theo con đường mà Hàn Hi Thần đã mách cho bọn họ.
Nếu như không phải Hàn Hi Thần đưa cho bọn họ bản vẽ, cho dù là bọn họ bị nhốt ở đây một năm cũng chưa chắc có thể phát hiện ra mật đạo từ đường lại là bài vị của thím Trương.
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn lạnh lùng đưa Thẩm Hạ Lan và Dao Lạc đi khỏi, cái nhìn cuối cùng mà anh nhìn Hàn Hi Thần, cảm xúc rất phức tạp.
Hàn Hi Thần lại cười vô cùng thờ ơ, dường như đây chỉ là một lần chia tay mà không phải là sinh ly tử biệt.
Lúc bóng dáng của bọn họ rời khỏi từ đường, nụ cười trên mặt của Hàn Hi Thần liền biến mất.
Anh ta nhìn từ đường vô cùng quen thuộc nhưng lại cực kì lạnh lẽo, nhìn bài vị của thím Trương, không khỏi cười lạnh: “Mẹ, con xin lỗi, có lẽ là con phải để mẹ thất vọng rồi, con không thể bảo vệ cho người mẹ yêu, con trai chỉ muốn sống thật tốt, sống một cuộc sống của riêng mình, đây mới chính là điều mà mẹ hi vọng có đúng không? Cho nên, chắc chắn là mẹ sẽ không trách con có đúng không?”
Nói xong, Hàn Hi Thần đi đến phía dưới bài vị của thím Trương, lấy ra một cái hộp nhỏ.
Trong nháy mắt, cái hộp mở ra, một con trùng màu vàng ngọ nguậy chui ra, trực tiếp chui vào trong lỗ mũi của Hàn Hi Thần.
Thân thể của Hàn Hi Thần đột nhiên lảo đảo, “phốc” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó cả người liền hôn mê nằm trên mặt đất..