Trong quá trình rơi xuống, Dao Lạc nắm chặt lấy Thẩm Hạ Lan, đồng thời khi tiếp đất thì muốn đệm phía dưới thay cô, lại bị cô biết được, trực tiếp kéo cô ấy vào lòng.
“Cô.”
Dao Lạc rất kinh ngạc.
Thẩm Hạ Lan lại thấp giọng nói: “Cô là người phụ nữ của Hàn Hi Thần, chúng tôi từng đồng ý với anh ta sẽ chăm sóc thật tốt cho cô.
Bây giờ trong bụng cô có con của anh ta, nếu ngã thế này e rằng không thỏa”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan trực tiếp đẩy Dao Lạc lên phía trên, bản thân cô lại làm đệm lưng cho cô ấy.
Đau đớn kịch liệt lại thêm tốc độ rơi xuống của Dao Lạc, xém chút khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy gân cốt mình sắp đứt gãy.
Đáy mắt Dao Lạc lướt qua cảm động.
Từ sau khi làm người phụ nữ của Hàn Hi Thần, cô ấy liền được cho biết bất kể ở tình huống nào cũng phải bảo vệ sự an toàn của anh ta, dù phải trả giá bằng mạng sống của mình, cũng không thể khiến anh ta chịu thương tổn.
Mà Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn là người Hàn Hạ Thần để ý nhất, cô ấy đương nhiên cảm thấy mình nên bảo vệ họ, nếu không Hàn Hi Thần sẽ đau lòng buồn bã, lại không nghĩ tới trong mắt Thẩm Hạ Lan, cô ấy lại quan trọng nhất.
Hơn mười năm rồi, cô ấy luôn là một cái bóng, một ám vệ, một quân cờ có thể tùy ý vứt bỏ, nhưng giờ phút này cô ấy mới cảm thấy mình cũng là một con người, cũng được người khác quan tâm và tôn trọng.
Cảm giác này ngoại trừ Hàn Hi Thần từng đem lại cho cô ấy, Thẩm Hạ Lan xem như là người thứ hai.
Mũi cô ấy có chút chua xót, rầm rì nói: “Cảm ơn cô, Thẩm Hạ Lan”
“Không cần khách sáo, nhưng tôi cảm thấy cô nên kéo tôi dậy rồi hãy nói, tôi đau chết mất.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình sắp ngã thành tâm khúc rồi, đau chết mất.
Dao Lạc vội đỡ cô dậy, hai người vừa bò dậy, đã có một khẩu súng lạnh lẽo nhắm chính xác vào đầu họ.
“Đừng cử động! Xoay người đi!”
Giọng nói lạnh lẽo không chút độ ẩm khiến Thẩm Hạ Lan và Dao Lạc khẽ sững sờ, trong lòng đều lộp bộp một chút, e là chuyện họ sợ hãi đã thành hiện thức rồi.
Nơi này chẳng lẽ thật sự là người của Hàn Khiểu sao? Thẩm Hạ Lan cúi đầu, nhìn thấy chân đối phương mang giày quân trang, lại mặc quần lính đánh thuê, bất giác trái tim khẽ trầm xuống.
Cô âm thầm muốn móc khẩu súng tùy thân trong lòng ra, lại bị đối phương nhìn thấu.
“Tôi đã nói rồi, đừng cử động! Nếu không tôi bắn nổ đầu cô.”
Lời này tuyệt đối có tính uy hiếp.
Dù Thẩm Hạ Lan muốn liều mạng, nhưng bên cạnh còn có Dao Lạc, khiến cô không dám khinh suất.
Đối phương nhanh chóng hạ súng của họ xuống.
Diệp Ân Tuấn cũng không biết rơi đến đâu rồi, lúc này, Thẩm Hạ Lan lòng nóng như lửa đốt.
“Các người là ai? Chúng tôi chỉ là vào nhầm” “Câm miệng! Đi theo chúng tôi!” Đối phương căn bản không muốn nghe Thẩm Hạ Lan giải thích.
Dao Lạc kéo tay áo Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Đi cùng họ trước đi, chúng ta bây giờ không có cách nào khác?
“Nhưng Ân Tuấn.”
“Hắn đang ở gần đây.
Đó là trận âm dương bát quái, có lẽ máu của tôi đã khởi động trận pháp, mới khiến chúng ta rơi vào, nhưng Diệp Ân Tuấn sẽ không cách chúng ta quá xa”.