Thẩm Hạ Lan nói ý như vậy, Tiêu Nguyệt cũng đi ra ngoài.
Lúc trong phòng chỉ còn lại bà Trần và Thẩm Hạ Lan, ánh mắt của bà Trần có vẻ hơi lo lắng.
“Mợ Diệp, có phải Oánh Oánh nhà tôi đã làm sai chuyện gì không?”
Thẩm Hạ Lan cũng là một người mẹ, nhìn thấy bà Trần như vậy cô cũng thấy khó chịu.
Cô thấp giọng nói: “Đúng là có chút chuyện.
Nhưng bà cũng đừng kích động quá, tôi chỉ tới đây tìm hiểu một chút tình hình thôi.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan liền kể lại một lượt sự tình cho bà Trần nghe, không để sót bất cứ chi tiết nào.
Sắc mặt của bà Trần có vẻ khó coi, đến khi Thẩm Hạ Lan nói xong liền nói xin lỗi trước: “Xin lỗi Mợ Diệp, là tôi không biết dạy con, tôi thật có lỗi với trại chủ.”
“Bà cũng đừng nói vậy, bây giờ vẫn chưa tìm thấy Trần Oánh Oánh, ai cũng không biết được rốt cuộc là có chuyện gì.
Tôi tin là Trần Oánh Oánh có lẽ cũng không làm bị thương đến chồng và con gái của tôi, chỉ là tôi rất muốn biết hiện giờ cô ta đang ở đâu.
Bà Trần, bà có thể giúp tôi suy nghĩ một chút xem Trần Oánh Oánh có thể đi đâu được không.”
Không ai hiểu con bằng mẹ, Thẩm Hạ Lan luôn cảm thấy có lẽ bà Trần có thể cho cô được một chút manh mối.
Nhưng bà Trần lại lắc đầu nói: “Đứa bé này từ bé đã quen sống hoang dã, tôi và ba nó chỉ có một đứa con là nó, sức khỏe tôi không tốt nên từ nhỏ đã chiều chuộng nó.
Còn nhớ lúc đầu khi nó nói với tôi thủ trưởng Trạm định phát triển nó, nó vô cùng vui mừng.
Từ đầu đến cuối tôi không thể tin được con gái tôi lại trở thành đồng phạm với kẻ khác.”
Thẩm Hạ Lan cũng không tin nên cô mới đích thân tới Bạch Thủy Trại một chuyến, nhưng thấy bà Trần như vậy cô có hỏi chắc cũng không biết được thông tin gì, trong lòng không khỏi cảm thấy thất vọng.
“Tôi tin con người của Trần Oánh Oánh, cũng tin rằng cô ta làm vậy có thể là có nguyên nhân khác.
Nhưng bà Trần, bà cũng là một người mẹ, có lẽ bà hiểu được tâm trạng của tôi.
Con gái tôi mới được năm tuổi, sức khỏe chồng tôi cũng không được tốt, bây giờ hai người bọn họ cùng mất tích theo con gái bà, làm sao tôi có thể không lo lắng được?”
Bà Trần nhìn Thẩm Hạ Lan rồi gật đầu, thấp giọng nói: “Tôi hiểu tâm trạng của cô, con gái tôi cũng không phải là người không có chừng mực.
Tạm thời không nói đến việc vì sao nó phải làm như vậy, chỉ nói tới tính cách của nó, nó tuyệt đối không thể nào tiếp tay cho kẻ xấu và không lo lắng gì cho sự an toàn của tôi và ba nó được.
Mặc dù Bạch Thủy Trại là nhà của chúng ta nhưng nếu như Mợ Diệp muốn san bằng nơi này, chúng tôi cũng không có cách nào để bảo vệ đúng không? Nếu như con gái tôi thật sự làm chuyện xấu, cũng không đến mức không dẫn hai thân già chúng theo đúng chứ? Huống hồ nó không nói với chúng tôi bất cứ hành động gì nhưng lại để chúng tôi ở đây.
Như vậy cũng chứng minh con gái tôi không phải kẻ phản bội.
Không phải là người làm mẹ như tôi muốn thoát tội cho con gái mình, chỉ là với tình hình hiện giờ có rất nhiều chuyện không tiện nói.”
Thẩm Hạ Lan nhìn bà Trần yếu đuối trước mặt, cô có cảm giác giống như đây là lần đầu tiên mình quen người phụ nữ này.
Bà ta nói không hề sai.
Đây cũng là nguyên nhân Thẩm Hạ Lan nghi ngờ Trần Oánh Oánh thật sự không đối đầu với bọn họ, không ngờ bà Trần cũng là người sáng suốt như vậy.
“Bà Trần thật sự khiến tôi mở mang tầm mắt.”
“Mợ Diệp cũng thật là người có tấm lòng bồ tát, nếu không cô cũng không tìm đến một người đã tàn phế một nửa như tôi đúng không?”
Bà Trần cười nhạt, thái độ điềm nhiên của bà ta lại khiến Thẩm Hạ Lan bái phục.
“Không giấu gì bà, Trương Linh nhận được một con cổ trùng truyền tin, có lẽ là của Trần Oánh Oánh gửi về, cô ta bảo chúng tôi tạm thời án binh bất động, chờ đợi tin tức.’ Vốn dĩ Thẩm Hạ Lan không định nói những điều này nhưng bây giờ lại không nói không được.
Bà Trần hơi ngẩn người, sau đó lập tức liền nói: “Vậy tôi biết bọn họ ở đâu rồi?”
“Ở đâu vậy?”
Thẩm Hạ Lan vô cùng sốt ruột..