“Có liên lạc hả?”
“Ừm.”
Trái ngược với Thẩm Hạ Lan đang vui mừng, Diệp Ân Tuấn lại bình tĩnh hơn rất nhiều, giống như là căn bản không tồn tại xác suất không liên lạc được.
“Đối phương nói cái gì vậy?”
Lúc này, Thẩm Hạ Lan không biết cái gì hết, lại vô cùng sốt ruột.
Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ sốt ruột của Thẩm Hạ Lan, anh đột nhiên cảm thấy Thẩm Hạ Lan như thế này rất đáng yêu, không khỏi cười nói: “Thưởng cho anh một cái, anh sẽ nói cho em biết.”
“Không phải là em pha trà cho anh rồi đó à?”
Thẩm Hạ Lan chỉ vào ly trà trước mặt rồi nói.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Anh muốn thưởng cái khác.”
Thẩm Hạ Lan lập tức nghĩ đến cái gì, sắc mặt đỏ đến cổ, trừng Diệp Ân Tuấn: “Đồ vô liêm sỉ, ngày nào cũng nghĩ những chuyện đó, anh không sợ thận hư hả.”
Diệp Ân Tuấn lập tức sững sờ.
“Thận hư? Anh chỉ muốn em hôn anh một cái, sao thận hư được chứ?”
Lời này vừa mới nói ra, Thẩm Hạ Lan liền biết mình đã hiểu lầm rồi, mặt lập tức đỏ như nhỏ ra máu.
Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, sao mà Diệp Ân Tuấn không đoán được cơ chứ, anh không thể nhịn cười.
“Vợ à, em là muốn…”
“Ngậm miệng đi, nói nhanh lên, đối phương nói cái gì?”
Thẩm Hạ Lan xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, lúc này nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Ân Tuấn đắc ý như vậy thì cô lại càng ngượng ngùng, cũng nhanh chóng hôn một cái ở trên mặt Diệp Ân Tuấn, sau đó quay người sang chỗ khác, dáng vẻ thẹn thùng thật sự làm cho lòng người ngứa ngáy khó chịu.
Vất vả lắm, Diệp Ân Tuấn mới có thể đè nén tâm trạng mình xuống, anh cười nói: “Thanh Loan nói là cô ấy sẽ điều tra chuyện này, một lát nữa sẽ gửi tin tức cho chúng ta.”
“Một lát là bao lâu?”
“Không biết nữa, có lẽ là sẽ nhanh thôi, chắc là cần một khoảng thời gian.”
Diệp Ân Tuấn đang nói, mấy phát tín hiệu lập tức truyền đến một âm thanh..