Cục Cưng Có Chiêu

Chương 2307: 2307: Chương 2304





Cô ngạc nhiên với thân phận của Phương Nghị, nhưng mà đầu óc cũng nhanh chóng loại bỏ một vấn đề.

“Phương Nghị đã từng kết hôn rồi?”
“Đúng vậy, ông ta đã kết hôn ở nước T, nhưng mà đối phương là một cô gái bình thường.

Con người của Phương Nghị đi bước không đi tâm, lúc trước cưới vợ là bởi vì biểu hiện không có gì để ý tới vị trí quốc chủ, cho nên mới vội vàng cưới một người phụ nữ không có gia cảnh, là một đứa trẻ mồ côi nghèo.

Cũng chính vì vậy, quốc chủ mới vô cùng để bụng cậu em trai này, thậm chí còn cảm thấy nợ em trai mình rất nhiều.”
Tiêu Nguyệt nói những chuyện mà mình đã điều tra được cho Thẩm Hạ Lan nghe.

Thật ra thì trước kia bà ta cũng đã điều tra được thân phận của Hàn Khiếu rồi, nhưng mà lại có chút giấu diếm, ban đầu dự định lấy cái này ra để cược xem, xem có thể đổi lại một cơ hội để gặp Hoắc Chấn Ninh hay không, nhưng mà không ngờ tới là người đàn ông kia lại tuyệt tình như vậy.

Đã nhiều năm như thế, bà ta vẫn luôn sống trong địa ngục, nhưng mà còn ngây thơ hi vọng xa vời là người đàn ông đó nể tình mình bầu bạn nhiều năm mà có thể cho bà ta chút ân tình, chỉ cần một chút là được rồi.

Nhưng tiếc là, cuối cùng vẫn là do bà ta đã suy nghĩ nhiều.


Đã như vậy thì đừng có trách bà ta làm hỏng toàn bộ kế hoạch.

Bây giờ Tiêu Nguyệt rất liều mạng, thậm chí còn có trạng thái được ăn cả ngã về không.

Một người còn sống mà người không ra người quỷ không ra quỷ như thế này, có nhà không thể quay về, có người yêu không thể gặp, có con trai không thể bảo vệ, cuộc sống như thế này, bà ta đã sống đủ lắm rồi.

Nếu như kết quả lần này phải chết, Tiêu Nguyệt cảm thấy có lẽ là mình được giải thoát.

Thẩm Hạ Lan không biết tâm tư quanh co ở trong lòng Tiêu Nguyệt, cô chỉ nghe thấy Tiêu Nguyệt kể lại chuyện của Hàn Khiếu, đầu óc cô nhanh chóng xoay chuyển.

Cô cứ luôn cảm thấy có thứ gì đó có thể xâu chuỗi lại với nhau, để cô suy nghĩ rõ ràng một số chuyện, nhưng mà những thứ đó chỉ lóe lên trong ngắn ngủi, cô căn bản không thể bắt được.

Thẩm Hạ Lan lựa chọn từ bỏ.

“Dì cả, dì có thể điều tra được những chuyện này đã rất không dễ dàng rồi, vất vả cho dì quá.”

“Không cần đâu, chỉ cần có thể giúp cháu là được rồi, dì cũng có tư tâm mà, dì hi vọng sau khi bắt được Phương Nghị thì có thể thông qua ông ta để biết được Hoắc Chấn Ninh đang ở đâu.”
Lời nói của Tiêu Nguyệt làm Thẩm Hạ Lan thấy xúc động.

Mẹ và ba của cô đã bỏ lỡ nhau cả một đời, Tiêu Nguyệt và Hoắc Chấn Ninh cũng bỏ lỡ nhau cả đời, cục diện sinh đôi như thế này là hạnh phúc hay là bất hạnh?
Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng mà lại cảm thấy trái tim nặng trịch, bị ép tới khó chịu.

“Cháu sẽ hỏi giúp cho dì, dì yên tâm đi.”
Thẩm Hạ Lan biết chú hai Hoắc chính là động lực sống duy nhất của Tiêu Nguyệt, nếu như không có chú hai Hoắc, có lẽ là Tiêu Nguyệt đã chết từ lâu rồi.

Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng đau lòng.

Con gái nhà họ Tiêu đều si tình như thế, đáng tiếc là không ai có kết thúc tốt đẹp.

Cũng may là cô không nhìn nhầm người, đây chính là chỗ mà Thẩm Hạ Lan cảm thấy được an ủi nhất.

Cô không dám ở lại, sợ lại đối mặt với Tiêu Nguyệt như thế sẽ để cho mình bất giác nói rằng mình đã nhìn thấy hết tất cả.

Thẩm Hạ Lan vội vàng đứng dậy, thấp giọng nói: “Dì cả, thời gian không còn sớm nữa, dì nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai cháu sẽ điện thoại anh cả của cháu xem xem có thể biết được vị trí của Phương Nghị từ chỗ Dao Lạc không.”
“Được.” Tiêu Nguyệt cũng không ngăn cản..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.