Nếu không phải vì cậu là thiên tài, không phải vì tiến vào quân khu quá sớm, hiện tại cậu làm sao lại biết nhiều chuyện như thế?
Rất nhiều chuyện thậm chí ngay cả người lớn cũng bất lực thừa nhận? Họ lấy đâu ra tự tin một đứa bé năm tuổi có thể thừa nhận được?
Nghĩ tới nhân cách phân liệt của Diệp Minh Triết lần trước, Thẩm Hạ Lan liền vô cùng đau lòng.
Cô nói hết những lời này với Diệp Ân Tuấn.
Giọng cô thương cảm, mỗi câu nói ra đều hằn sâu trái tim Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, trong vấn để các con anh thật sự không nghĩ toàn diện như cô.
Thẩm Hạ Lan cho Diệp Minh Triết và Diệp Nghê Nghê sinh mệnh, dùng toàn bộ sức lực nuôi chúng tới hiện tại thế này, một người cha vốn đã được lợi như anh, lại không nghĩ tới những chuyện này.
Anh khó chịu trong lòng, thấp giọng nói: “Được, anh đồng ý với em.
Lần này đưa Nghê Nghê và Diệp Tranh về, anh sẽ kêu Hạ Tử Thu giới thiệu vài người bạn cùng tuổi chơi với chúng.
Nhà họ Diệp chúng ta không cần thiên tài quá xuất sắc gì, chỉ cần chúng bình an là được.”
“Ừa.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Hai người ngồi ôm nhau, trở thành một bức phong cảnh mỹ lệ.
Dao Lạc không biết đã ra ngoài lúc nào, Hàn Hi Thần đi theo phía sau.
Hàn Hi Thần từ phía sau ôm lấy Dao Lạc, liền nghe thấy cô nói: “Cũng không biết chúng ta sẽ có con không, sau khi có con anh sẽ dạy nó thế nào?”
Ánh mắt Dao Lạc hâm mộ, thậm chí đôi tay bất giác sờ lên bụng mình.
Cô cũng từng có thể làm mẹ, nếu giữ lại đứa bé ban đầu, có lẽ bây giờ cũng lên tiểu học rồi.
Hàng nước mắt theo nỗi hối hận chảy xuống.
Hàn Hi Thần vươn tay khẽ lau đi nước mắt cô, dịu dàng nói: “Chúng ta chắc chắn sẽ có, em và anh đều xuất sắc như vậy, đảm bảo tương lai sẽ có con.
Nói một câu không dễ nghe thì dù không có, chúng ta đi nhận nuôi một đứa cũng được, không cần vì chuyện không xảy ra mà đau lòng.
Thân thể em hiện tại không chịu nỗi giày vò như vậy.
Nếu không phải vì huyết hải thâm thù của em, anh sẽ không đồng ý em đến quân doanh giúp Trạm Dực làm trận pháp gì đâu.”
Điểm này Hàn Hi Thần không hề nói sai.
Từ nhỏ anh đã lớn lên bên cạnh Phương Nghị, nhìn thấy làm sao mưu tính lợi ích, để bản thân đạt được chỗ tốt nhất, học làm sao sinh tồn từ trong chỗ trống.
Cho nên tín ngưỡng quốc gia thiên hạ gì đó đối với anh mà nói căn bản chính là thứ xa vời, mơ hồ lại hư vô.
Chỉ có bắt lấy người trước mặt, làm tốt chuyện trước mắt, sống tùy ý mới là mục tiêu cuộc đời Hàn Hi Thần anh.
Anh đến đây, một mặt là vì quan hệ của Diệp Ân Tuấn và Trạm Dực, anh không thể không quản không hỏi người em trai ruột duy nhất trên đời này của mình, mặt khác cũng là vì huyết hải thâm thù của Dao Lạc và Phương Nghị.
Thế lực của Phương Nghị đan xen phức tạp, nếu chỉ dựa vào năng lực của mình có lẽ không thể bảo vệ Dao Lạc an toàn, cho nên anh mới mượn thế lực của Trạm Dực.
Thực ra trong lòng Hàn Hi Thần rõ ràng hơn bất kỳ ai, ở đây anh không được hoan nghênh, nhưng vậy thì sao chứ?
Người phụ nữ của anh ở đây, anh không đi đâu cả, nếu muốn đi, vậy tất phải dẫn Dao Lạc cùng rời đi.
Dao Lạc theo Hàn Hi Thần mười hai năm, đương nhiên cũng biết tính tình anh, kêu anh ở đây thực sự là ủy khuất anh, nếu không phải vì huyết hải thâm thù của mình, Hàn Hi Thần rất có thể không cần như vậy.
Giờ khắc này, Dao Lạc hi vọng hơn bất kỳ ai báo cáo kết quả giám định cha con có thể làm rõ Hàn Hi Thần và Phương Nghị không có bất kỳ quan hệ nào.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều rất yên tĩnh, tất cả cảnh sắc đều rất tốt đẹp, nhưng họ cũng biết, đây chỉ là sự bình tĩnh trước cuộc đại chiến, ngày tháng gió tanh mưa máu có lẽ sẽ đến ngay thôi..