Hồ Ngọc Duyên chịu không nổi sự căn dặn của Thẩm Hạ Lan, chỉ có thể giơ tay đầu hàng.
Tổng Dật Hiên bưng chén canh vào, nhìn thấy hai người các cô nói chuyện vui vẻ, không khỏi cười nói: “Hạ Lan khi nào thì trở về? mang chút đồ ăn ngon cho Ngọc Duyên nha”
“Biết rồi.”
Thẩm Hạ Lan rất thích dáng vẻ bây giờ của Tống Dật Hiên, vốn cảm thấy cái chết của Tổng Hải Đình có lẽ sẽ mang đến bóng ma tâm lý cho anh, cũng may có Hồ Ngọc Duyên bầu bạn.
“Anh họ, nói chuyện riêng với anh được không?”
Thẩm Hạ Lan nháy mắt với Tống Dật Hiên.
Tống Dật Hiên nhìn Hồ Ngọc Duyên, Hồ Ngọc Duyên cười nói: “Đi đi, em còn sợ hai người ở sau lưng em làm gì sao? Ánh mắt này là sao?”
“Khụ khụ”
Thẩm Hạ Lan bị nói khiến cho có chút xấu hổ.
Tống Dật Hiên cười ha hả tiếp điện thoại đi ra khỏi phòng.
Sau khi rời khỏi tầm mắt của Hồ Ngọc Duyên, nụ cười trên mặt Tống Dật Hiên biến mất, anh nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Đừng cả ngày không có việc gì cũng tự hù dọa mình”
Thẩm Hạ Lan trong lòng hoảng hốt một chút, nhưng mà trên mặt không biểu hiện gì.
Tống Dật Hiên là ai? Quen biết Thẩm Hạ Lan lâu như vậy, sao có thể không hiểu tính cách của Thẩm Hạ Lan?
Anh thấp giọng nói: “Nếu không có chuyện gì em sẽ không gọi điện thoại cho tụi anh, nói đi, xảy ra chuyện gì rồi?”
Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.
Hai người hiểu mình nhất trên đời này, một người là Diệp Ân Tuấn, một người chính là Tống Dật Hiên.
“Anh, tụi em bắt được Hàn Khiếu rồi, nhưng lại để cho ông ta chạy mất rồi, hơn nữa thân phận của ông ta cũng có chút vấn đề.”
Thẩm Hạ Lan rất nhanh nói hết chuyện xảy ra gần đây cho Tống Dật Hiên biết.
Cái chết của Tống Hải Đình xem ra có liên quan đến Vu Phong, nhưng mà có phải là Phương Nghị sắp xếp không, không có ai rõ được, mà Tống Dật Hiên, anh có quyền được biết sự thật, huống hồ chỉ có nói với Tống Dật Hiên những chuyện này, anh mới sẽ không tùy tiện để cho Hồ Ngọc Duyên tới đây góp vui.”
Lông mày Tống Dật Hiên nhíu chặt.
Anh không biết sự việc lại phức tạp như vậy, cũng trong nháy mắt hiểu được lo lắng của Thẩm Hạ Lan.
“Em sợ Ngọc Duyên tới đó gặp nguy hiểm? Càng sợ cô ấy ở đây bị Phương Nghị gài bẫy đúng không?”
“Đúng vậy, cho nên anh à, anh chăm sóc cho Hồ Ngọc Duyên thật tốt, em biết anh và Vu Phong, Phương Nghị có thù oán, chuyện này em giải quyết giúp được không? Chị dâu bây giờ vừa sanh non, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nếu anh tới đây thì chị ấy làm sao bây giờ? Huống hồ lần trước Vu Phong còn muốn phá tuyến đường biển của nhà họ Hồ, lỡ như anh đi rồi, nhà họ Hồ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Em nói với anh những chuyện này, không phải muốn làm cho anh lo lắng, mà là muốn anh có chuẩn bị trước, phòng ngừa chu đáo, dù sao bây giờ ở Hải Thành có rất nhiều người cần anh bảo vệ, anh hiểu ý em chứ?”
Thẩm Hạ Lan nói một lèo, chỉ sợ Tống Dật Hiên giống như trước bất chấp chạy tới.
Nếu Tống Dật Hiên không kết hôn, bây giờ khẳng định anh sẽ không quan tâm gì mà chạy tới, nhưng mà bây giờ không được.
Thẩm Hạ Lan nói rất đúng, bây giờ anh có rất nhiều người cần bảo vệ, một khi rời đi, bên Hải Thành liền thật sự không có ai tọa trấn..