“Anh không khoan dung với em sao?”
Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn lo lắng cho mình, cũng vì bất bình cho mình, vội ôm lấy cánh tay anh nũng nịu.
Cô như vậy thì Diệp Ân Tuấn còn có thể nói gì chứ.
Hai người ở trong phòng đợi, rất coi trọng chuyện đi nước T.
Máy bay trực thăng của anh Mặc nhanh chóng tới.
Hoắc Chấn Ninh và Tiêu Nguyệt được sắp xếp lên máy bay.
Nhìn máy bay bay đi rồi, Thẩm Hạ Lan cảm thán nói: “Hi vọng cuộc đời bọn họ sau này sẽ thuận lợi.”
“Em suy nghĩ thật nhiều, có sức suy nghĩ không bằng nghĩ xem sau này chúng ta sẽ làm thế nào?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi bất mãn vì sự chú ý của Thẩm Hạ Lan bị phân tán bởi những người khác.
Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: “Có tổng giám đốc Diệp ở đây, sao có thể để em đau đầu về những chuyện này chứ? Đúng không?”
“Em ấy.”
Cuối cùng Diệp Ân Tuấn không nỡ nói gì cô nữa, kéo cô về phòng thu dọn hành lý.
Phía Trạm Dực cũng đã nhận được thông báo, Diệp Ân Tuấn chỉ nhắn tin messenger với anh ta một lát, sau đó dẫn Thẩm Hạ Lan rời đi.
Bọn họ cũng đi máy bay tư nhân, nhưng là máy bay do Hạ Tử Thu phái tới.
Thẩm Hạ Lan biết vết thương của Diệp Minh đã tốt hơn rất nhiều rồi, Diệp Tranh và Diệp Nghê Nghê cũng đang sống rất tốt ở Kình Thiên Minh, sau khi xét duyệt xong sẽ đưa bọn chúng về Hải Thành, đi nhà trẻ như bình thường.
Diệp Minh và Diệp Nghê Nghê, Diệp Tranh ở cùng nhau hết sức ầm ĩ, cũng đặc biệt hiếu động.
Bọn chúng đều đã chat video với Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn, Diệp Nghê Nghê còn hơi tủi thân, nói ba mẹ đi ra ngoài du lịch không đưa bọn chúng theo, sau này trưởng thành, khi đi du lịch nó cũng không dẫn hai người bọn họ theo, chọc cho Thẩm Hạ Lan cười không ngậm được miệng.
Diệp Minh thì không nói gì, chỉ dặn Diệp Ân Tuấn chăm sóc tốt Thẩm Hạ Lan.
Diệp Tranh còn nhắc nhở Thẩm Hạ Lan chú ý loại thuốc nào dị ứng.
Tóm lại ba đứa con cứ như bà vú nhỏ, nghe chúng nói Thẩm Hạ Lan cảm thấy trong lòng ấm áp.
Cuối cùng Diệp Ân Tuấn phải nói lời có tính tổng kết mới khiến bọn chúng kết thúc lần video này.
Thẩm Hạ Lan tựa vào vai Diệp Ân Tuấn, dịu dàng nói: “Mỗi lần cuộc sống gặp khó khăn, chúng ta chỉ cần nghĩ tới ba đứa con là lại có động lực để đi tiếp, thật cảm ơn ông trời đã để chúng xuất hiện trong sinh mệnh của chúng ta.
Bởi vì có các con, dù phía trước là mưa to gió lớn, em cũng sẽ vượt mọi chông gai tiến lên đi đến cuối con đường, bởi vì chúng ta phải cho các con hoàn cảnh sống an toàn, để toàn bộ những âm mưu và tính toán kia cách xa bọn chúng.”
Diệp Ân Tuấn ôm cô, khẽ gật đầu nói: “Anh sẽ luôn đồng hành cùng em.
Sau khi những chuyện này kết thúc, anh sẽ đưa em đi du sơn ngoạn thủy, cùng em đi vẽ phác họa, cùng em trải nghiệm cuộc sống.”
“Thật ư?”
Hai mắt Thẩm Hạ Lan lấp lánh như sao.
Cô rất muốn được sống cuộc sống như vậy.
“Tất nhiên rồi.”.