Diệp Ân Tuấn không khỏi có chút bội phục Thẩm Hạ Lan, như thế này mà cô cũng có thể nhận ra là ngôi nhà, cũng rất lợi hại đấy.
Ngược lại, Thẩm Hạ Lan lại có chút hưng phấn.
“Xem đi, em đã nói là ngôi nhà mà.”
Cô như đứa bé đoán đúng câu đố, bật cười lớn chạy đến trước mặt Diệp Ân Tuấn như đòi khen thưởng.
Diệp Ân Tuấn cười chọc cái mũi cô một cái, rồi dịu dàng nói: “Vâng, bà xã của anh lợi hại nhất.
Em ở đây chờ anh, anh xử lý chỗ cỏ dại này một chút, nếu không có lẽ cửa này không mở ra được.”
Dứt lời, Diệp Ân Tuấn lập tức đi về trước một bước, rồi móc từ trong giày quân đội một con dao găm quân dụng, dọn dẹp cỏ dại ở cửa ra vào một hồi.
Nếu như nói khi ở trong thành phố, Diệp Ân Tuấn là kiểu tổng giám đốc khiến cô mê muội, thì giờ đây khi ở bên ngoài dã ngoại, Diệp Ân Tuấn cả người tỏa ra nam tính càng khiến Thẩm Hạ Lan không thể dời nổi mắt.
Sau khi dọn dẹp xong cỏ dại, Diệp Ân Tuấn phát hiện Thẩm Hạ Lan vẫn luôn ánh mắt lấp lánh nhìn mình thì tâm trạng không khỏi vui vẻ.
“Anh sẽ mở cửa ra, bên trong chắc đã rất lâu rồi không có ai ở, có lẽ rất bụi bặm, có thể khiến người bị sặc, nên em trước tiên chờ chút rồi hãy đi vào.”
“Được.”
Hiện Diệp Ân Tuấn nói gì Thẩm Hạ Lan đều nghe đó, cô cảm thấy Diệp Ân Tuấn ngầu đến mức không thể dùng ngôn ngữ nào diễn tả được.
Diệp Ân Tuấn cũng không ngờ bản thân cũng đã từng này tuổi, mà bã xã còn mê luyến mình như thế, nhất thời cảm thấy hết sức thỏa mãn, đặc biệt dễ chịu, đặc biệt ấm áp, lập tức cảm thấy vô cùng nhiệt tình.
“Ở đây chờ anh, biết chưa?”
“Dạ.”
Thẩm Hạ Lan như bé ngoan như đứng ở một bên, Diệp Ân Tuấn một chân đạp cửa phòng ra.
Bên trong bụi bay mù mị, Diệp Ân Tuấn đã chuẩn bị từ trước bịt kín miệng mũi, mà Thẩm Hạ Lan cũng nhanh chóng vọt sang một bên, nhưng lại cảm thấy cuống hơi họng ngứa.
Nhà này chắc là từng có người ở, bên trong thứ gì cũng có, đồ dùng trong nhà đầy đủ, hơn nữa nhìn trang trí và đồ dùng trong nhà thì chắc đã từng tốn không ít tiền.
Diệp Ân Tuấn dạo qua một vòng, không phát hiện có gì khả nghi, lúc này mới nói với Thẩm Hạ Lan: “Vào đi, có phòng vệ sinh.”
Thẩm Hạ Lan không kịp chờ đợi vọt vào đi vệ sinh một lát.
Khi cô đi ra, đã thấy Diệp Ân Tuấn đang nấu nước.
Cuối cùng, Thẩm Hạ Lan cảm thấy ấm áp một chút.
Bên ngoài bầu trời u ám, cũng không biết khi nào thì mưa kèm tuyết đến, dù sao Thẩm Hạ Lan không thích thời tiết như thế này, giống hệt Phương Chính khiến người ta cảm thấy chán ghét.
“Ân Tuấn, anh nói nơi này là khu không người mà, tại sao có thể có một ngôi nhà ở đây như thế?”
Diệp Ân Tuấn không cách nào trả lời vấn đề của Thẩm Hạ Lan.
Nơi này thật không thiếu thứ gì, thậm chí còn có cả bát đũa.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy tủ lạnh, liền đi tới, sau khi mở ra xem xét, bên trong còn có một số nguyên liệu nấu ăn và mì ăn liền..