Nghe thấy tiếng cười của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan dựa vào lòng anh nói nhỏ: “Muốn đi ra ngoài chơi ném tuyết quá.”
“Chờ bão tuyết ngừng đã.”
“Cũng không biết bây giờ Trương Vũ thế nào rồi?”
Thẩm Hạ Lan còn chưa biết tin Trương Vũ bị thường, chỉ lo lắng bình thường, dù sao cũng là người cô cử ra ngoài.
“Yên tâm đi, không sao đâu.”
“Tại vì Thanh Loan sao?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhắc đến Thanh Loan, sắc mặt Diệp Ân Tuấn hơi cứng lại, sau đó mới nói nhỏ: “Hình như em rất tò mò về cô ta thì phải?”
“Đúng vậy, người phụ nữ này chắc chắn rất giỏi, em thật sự rất muốn được mở mang tầm mắt.”
“Chẳng giỏi gì cả, huống chi những người phụ nữ sống ở trong cung đều có lòng dạ không quá trong sáng, em đừng tò mò hứng thú thì tốt hơn.”
Diệp Ân Tuấn theo trực giác mà không muốn cho hai người bọn họ tiếp xúc, tuy biết ý tưởng này rất xa vời, nhưng có thể tiếp xúc chậm đi lúc nào thì hay lúc đó.
Anh biết Thẩm Hạ Lan rất nhạy cảm, mà anh và Thanh Loan cũng đã từng bị tung tin đồn nhảm là sắp đính hôn với nhau, tuy rằng ở đây không có ai biết quá khứ của bọn họ, nhưng Thanh Loan chính là biến số lớn nhất.
Anh còn tưởng rằng mấy năm qua, tình cảm của Thanh Loan dành cho anh đã phai nhạt đi, nhưng cuộc điện thoại cách đây không lâu lại làm Diệp Ân Tuấn biết, tất cả chỉ là do anh ảo tưởng mà thôi.
Thanh Loan có tính tình không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, cho nên nhất quyết muốn giành lấy anh, cho dù anh có nói trắng ra thì dựa vào tính tình của Thanh Loan, cô ta chưa chắc đã chịu nghe.
Đây là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn cảm thấy hối hận vì đã đưa Thẩm Hạ Lan đến nước T.
“Hạ Lan, anh gọi điện thoại cho Tử Thu đến đón em và cô Mặc rời khỏi nơi này trước có được không?”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên nói thế, làm Thẩm Hạ Lan có hơi sửng sốt.
“Tại sao? Không phải chúng ta đã nói sẽ cùng tiến cùng lui với nhau rồi sao? Huống chi Vu Phong và Phương Chính cũng không phải chỉ là kẻ thù cuả một mình anh, em cũng muốn tham dự, rõ ràng lúc trước anh đã đồng ý, tại sao bây giờ lại muốn đuổi em đi?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên tránh khỏi cái ôm của Diệp Ân Tuấn, khó hiểu nhìn anh.
Cô muốn nhìn ra được thứ gì đó từ trên mặt Diệp Ân Tuấn, nhưng phải thất vọng rồi.
Cũng đúng.
Những lúc Diệp Ân Tuấn không muốn để cô nhận ra suy nghĩ của anh thì anh chắc chắn sẽ không để cô nhìn ra sơ hở gì.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất thất bại, nhưng vẫn không muốn bỏ cuộc.
“Ân Tuấn, anh phải cho em lý do.”
“Lý do là sau khi anh đến đây, anh mới phát hiện ra chỗ này nguy hiểm hơn anh tưởng tượng rất nhiều, anh sợ anh không bảo vệ em an toàn được, Hạ Lan, em phải biết, đối với anh thì em mới là quan trọng nhất.
Không hoàn thành nhiệm vụ anh có thể chịu đòn nhận tội, nhưng nếu em có sơ suất gì, anh sợ suốt đời này anh cũng không chịu nổi.”
Diệp Ân Tuấn nói thật..