Phương Yến Nhi cũng không hoảng loạn, vẫn cười ngọt ngào nói: “Anh hai thật sốt ruột, nhưng mà thôi, chúng ta là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám.
Em nhìn ra gần đây không khí trong cung rất bí hiểm, mọi người đều đang tranh giành đoạt vị, nhưng anh hai, em có câu này không biết có nên nói hay không?”
“Em đã nói như vậy rồi, ắt là muốn nói, vậy thì cứ việc nói ra, nếu đã thẳng thắn rồi thì không cần phải giấu giếm nữa.”
Phương Nguyên rất thẳng thắn.
Phương Yến Nhi ngừng một lát mới nói: “Ba vẫn đang ở tuổi trung niên, nếu các anh âm mưu đoạt vị thì không được hay cho lắm.
Anh phải biết rằng, mặc dù giờ chúng ta không sống ở thời cổ đại, nhưng một khi đã làm quân chủ đều không muốn từ bỏ quyền lực.
Em biết giữa anh hai và anh ba đang muốn tranh giành vị trí thứ nhất, nhưng ba không bị bệnh cũng không gặp nạn, e rằng vẫn còn trị vì thêm nhiều năm nữa, nếu hai anh ầm ĩ quá mức sẽ chạm đến vảy ngược của ba, rồi lửa cháy lan đến người mình.”
Những lời này rất thành thật.
Phương Nguyên cười khẩy đáp: “Anh chưa bao giờ hứng thú với vị trí đó, năm đó vì muốn chạy trốn mà rời khỏi nơi này.”
“Vậy tại sao lần này anh hai lại quay về?”
“Là để báo thù.”
Đáy mắt Phương Nguyên thoáng qua tia lạnh lẽo.
“Anh hai, Thành Lâm đó thật sự là người yêu trong lòng của anh à? Hai người sống nương tựa lẫn nhau, có lẽ đó không phải là tình yêu mà anh nghĩ, cũng có thể là vì anh chưa từng tiếp xúc với con gái, nên…”.
Đam Mỹ Hay
Tất nhiên Phương Yến Nhi cũng nghe qua chuyện của Phương Nguyên, nên giờ hơi xoắn xuýt.
Nhưng Phương Nguyên lại thẳng thắn nói: “Giữa anh và Thành Lâm đã sớm vượt qua tình yêu rồi, anh và anh ấy là tình nhân, người yêu, người thân.
Bọn anh sống nương tựa lẫn nhau, vượt qua mọi chông gai, nhưng anh ấy lại bị Vu Phong hại chết, nếu anh không báo mối thù này, thì anh sẽ có lỗi với Thành Lâm ở trên trời có linh thiêng.”
“Nhưng nếu người hại chết Thành Lâm không phải là Vu Phong, mà là người khác thì sao?”
Nghe Phương Yến Nhi nói thế, Phương Nguyên nhất thời nhíu mày.
“Em biết chuyện gì đúng không?”
“Em chẳng biết gì cả, mà chỉ đoán thôi.
Anh hai, em vẫn nói câu đó, ba sẽ không từ bỏ vị trí quân chủ, nên anh hãy nhân lúc còn sớm mà từ bỏ suy nghĩ này đi.”
Phương Yến Nhi nói rất thành thật, nhưng Phương Nguyên lại cười khẩy: “Giờ anh không thể thu tay được nữa.
Nếu ba không cho phép chúng ta ngấp nghé vị trí đó, thì chắc chắn đã có sự phòng bị đối với chúng ta.
Nếu giờ anh không đi lên vị trí đó, thì anh sẽ không báo thù được.
Em gái, anh đã không còn đường lui nữa rồi.”
Phương Nguyên biết con đường mình đang đi sẽ phải đối mặt với thứ gì, anh không chỉ đơn giản là phân cao thấp với thằng ba, thực chất kẻ địch chủ yếu nhất lại là Phương Chính – ba ruột của anh.
Đúng như những gì Phương Yến Nhi đã nói, ông ta đang ở tuổi trung niên, sẽ không dễ dàng từ bỏ quyền lực trong tay, nhưng Phương Nguyên không thể chờ đến khi ông ta chết mới báo thù, với trình độ bao che của Phương Chính đối với Vu Phong, anh sợ mình chưa kịp báo thù đã chết trước rồi.
Phương Yến Nhi nghe Phương Nguyên nói thế thì khẽ thở dài: “Anh hai định cố chấp đi vào vũng bùn à?”
“Ba phái em tới để làm thuyết khách à?”
Phương Nguyên buộc phải suy đoán như vậy..