Anh rút dao găm ra, máu tươi nóng hổi lập tức văng tung tóe, nhưng mà anh lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Đôi mắt lạnh lẽo của Vu Phong giống hệt một con rắn độc, nhìn chằm chằm về một hướng, gằn từng chữ nói: “Phương Nguyên, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ chặt anh ra làm mấy khúc!”
Đây là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn quan sát chính diện gương mặt Vu Phong, có hơi khác so với ảnh chụp, người thật trông càng lạnh lùng hơn.
Vu Phong gọi người dọn dẹp mấy người này, sau đó nói nhỏ: “Dạo gần đây theo dõi sát sao bên phía Phương Nguyên cho tôi, có bất cứ động tĩnh nhỏ nào cũng không được phép bỏ qua.”
“Vâng.”
Người Vu Phong rời đi, Diệp Ân Tuấn cũng nhanh chóng xuống dưới, anh đi theo người của Vu Phong nhanh chóng tìm được chỗ ở của Phương Nguyên, sau đó lại trốn đi.
Bên phía Thanh Loan nhận được tin tức, Diệp Ân Tuấn đi đến chỗ của Phương Nguyên, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Xem ra anh Diệp và anh hai thật sự có liên quan, anh hai là người của anh Diệp sao?”
Thanh Loan có hơi khó hiểu, vì sao Diệp Ân Tuấn lại phải giúp Phương Nguyên, nhưng nếu đây là ý của Diệp Ân Tuấn, Thanh Loan cũng hiểu.
“Thông báo cho người của chúng ta, giao toàn bộ tin tức âm thầm tìm kiếm được cho anh hai đi.”
Cường hơi sửng sốt.
“Đường chủ, không phải chúng ta không tham dự vào cuộc đấu tranh tranh quyền này sao?”
“Nếu anh Diệp ủng hộ anh hai thì chúng ta sẽ ủng hộ anh hai.
Với tôi mà nói ai ngồi lên vị trí quốc chủ nước T cũng chả sao cả, chỉ cần là anh Diệp muốn, tôi đều sẽ giúp anh ấy làm được.”
Trong mắt Thanh Loan lướt qua chút cố chấp.
Cường nói nhỏ: “Đường chủ, cô đã trả giá cho anh Diệp quá nhiều, anh Diệp lại đối xử với cô như thế, thật sự là quá ấm ức cho cô.”
“Không được nói như thế.
Anh Diệp làm bất cứ chuyện gì cũng là đúng, nhớ kỹ những lời này.”
“Vâng.”
Thanh Loan vẫn không quá yên tâm về Diệp Ân Tuấn, tìm cớ đi sang chỗ Phương Nguyên, mà bên phía Phương Yến Nhi cũng nhận được tin tức giống thế.
“Lục công chúa, ngũ công chúa đã đi sang chỗ cậu hai, nghe nói mấy hôm trước cậu hai còn tặng thuốc cho ngũ công chúa, không biết hai người kia thân thiết như thế từ khi nào.”
Phương Yến Nhi hơi nhíu mày khi nghe Tĩnh Hy nói.
“Không phải chị năm không thích mấy chuyện đấu tranh tranh quyền đoạt lợi này hay sao? Sao bây giờ tự nhiên lại thân thiết với anh hai như thế?”
“Tôi lập tức cử người đi điều tra.”
Tĩnh Hy nói xong lập tức lui xuống.
Thẩm Hạ Lan vô tình nghe được bọn họ nói chuyện, nhíu mày, im lặng về phòng của cô.
Mặc Vân Thanh không có việc gì là vào phòng cô ngồi, thấy Thẩm Hạ Lan nhíu mày, hỏi nhỏ: “Nghe được tin tức không hay gì sao?”
“Thanh Loan đến chỗ anh họ của con.
Con sợ cô ấy sẽ ra tay với anh họ.”.