“Em năm, em còn chưa khỏe hẳn, sao lại đến chỗ anh? Có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại bảo anh hai qua đó là được.”
Thanh Loan cười nhạt, quan sát khắp nơi, lại không phát hiện ra Diệp Ân Tuấn.
Cũng đúng.
Đối với người nước T bọn họ mà nói, Diệp Ân Tuấn là người ngoài, Phương Nguyên không có khả năng để anh bại lộ trước mặt cô.
Thanh Loan nhìn Phương Nguyên cười nói: “Anh hai nhớ em, em đương nhiên cũng không quên anh hai.
Lúc nãy ra ngoài mua được vài món ngon, cầm sang đây chia sẻ với anh hai.”
Nói xong, Thúy lập tức cầm đồ đạc lên, chỉ là chút thức ăn vặt ở bên ngoài mà thôi.
Phương Nguyên không rõ ý đồ của Thanh Loan, cười ha ha làm lành: “Cảm ơn em năm, em năm có tâm rồi.”
“Anh hai, em có vài câu muốn nói với anh.”
Thanh Loan nhìn Phương Nguyên, lạnh nhạt nói.
Cô biết, cô muốn Phương Nguyên tin tưởng cô thì nhất định phải nói ra thân phận của chính mình, tuy làm như thế sẽ rất nguy hiểm, nhưng nếu Phương Nguyên là người của Diệp Ân Tuấn, Thanh Loan tin chắc rằng Diệp Ân Tuấn sẽ không trơ mắt nhìn cô đi tìm đường chết.
Phương Nguyên nghe hiểu ý ám chỉ của Thanh Loan, lập tức bảo Nhiên dẫn người đi ra ngoài.
Đợi đến khi chỉ còn Phương Nguyên và Thanh Loan ngồ trong phòng khách, Thanh Loan mới nói nhỏ: “Anh hai, thật sự không dám giấu diếm, em là người của Diệp Ân Tuấn.”
Vừa mới nói xong, lập tức làm Phương Nguyên hơi sững sờ.
Người của Diệp Ân Tuấn?
Phương Diên Ly sao?
Một ngũ công chúa của nước T lại đi bán mạng cho người ngoài.
Nhớ đến mấy năm Phương Diên Ly mất tích, Phương Nguyên nhíu mày.
“Lúc em ở nước ngoài là đang ở cùng Diệp Ân Tuấn sao?”
“Vâng.
Nói đúng hơn thì anh Diệp đã cứu em.
Nếu không có anh Diệp, có lẽ em đã chết từ lâu rồi.
Mấy năm trước em luôn làm việc cho anh Diệp.
Sau khi về nước em cũng không muốn tham dự vào cuộc đấu tranh cả bọn anh, tất cả những sắp xếp và tai mắt của em cũng chỉ là để đề phòng rủi ro, nếu anh Diệp đến em phải bảo đảm anh ấy tuyệt đối an toàn.
Cho nên anh hai à, hiện tại em và anh cùng một phe.
Anh không cần phải đề phòng em.
Chắc là anh Diệp đang ở chỗ này đúng không?”
Thanh Loan nói ngắn gọn chuyện giữa cô và Diệp Ân Tuấn.
Phương Nguyên càng nhíu chặt mày hơn.
Anh biết Phương Diên Ly là người như thế nào, nói đúng ra, cô thật sự không quan tâm đến bất cứ chuyện gì của bất cứ ai, một mình an phận ở một góc, sống nhẹ nhàng sung sướng, nhưng mà nghĩ đến tất cả những gì cô làm đều vì Diệp Ân Tuấn, trong lòng Phương Nguyên lại rất khó chịu.
Cảm giác khó chịu này không phải vì Phương Diên Ly không yêu nước, mà là bởi vì Thẩm Hạ Lan.
Một người phụ nữ có thể không oán không hối hận phí phạm thời gian rất nhiều năm chỉ vì một người đàn ông, thậm chí không cưới không gả, chuyện đầu tiên Phương Nguyên nghĩ đến không phải chuyện gì khác, chính là Phương Diên Ly thích Diệp Ân Tuấn, nói chính xác hơn là yêu.
“Em yêu anh ta?”
Tuy là câu hỏi, nhưng lại vô cùng chắc chắn..