Phương Chính đến?
Sao ông ấy lại đến đây trùng hợp đến thế?
Diệp Ân Tuấn thu cái chân vốn đi bước ra ngoài về, thậm chí cẩn thận trốn tránh.
Phương Nguyên cũng không bình tĩnh nỗi, nhưng mặt ngoài vẫn cố gắng bình tĩnh.
“Ba.”
Phương Nguyên cung kính hành lễ, trong lòng lại không chút gợn sóng.
Vào lúc anh cần ông nhất, người đàn ông này lại để anh tự sinh tự diệt, bây giờ cho dù có mục đích gì thì anh cũng sẽ không có bất cứ dao động gì vì ông.
Phương Chính nhìn Phương Nguyên, một vài suy nghĩ thoáng qua trong mắt.
Anh khá giống Tiêu Nguyệt, gương mặt kia, thần thái kia, thậm chí đến cả tính cách lạnh lùng của hiện tại cũng giống hệt Tiêu Nguyệt.
Phương Chính vẫy tay, bảo Phương Nguyên ngồi xuống.
“Nghe nói con đến chỗ con năm đúng không?”
Phương Chính giống như tùy ý hỏi, lại vẫn làm Phương Nguyên hơi kinh ngạc, nhưng vẫn khẽ trả lời: “Vâng, em năm bị cảm, con rảnh rỗi không có việc gì đi sang thăm.”
“Rảnh rỗi không có việc gì? Sao ba không biết hai anh em con thân thiết với nhau đến thế nhỉ?”
Phương Chính như cười như không nhìn Phương Nguyên, đáy mắt lại không có bất cứ ý cười nào.
Phương Nguyên cũng không lùi bước, nhìn thẳng vào mắt Phương Chính nói: “Còn nhiều chuyện ba không biết được lắm.”
“Ồ, chẳng hạn như cái gì?”
“Chẳng hạn như con còn đến chỗ em sáu.”
Phương Nguyên chủ động khai Phương Yến Nhi ra.
Nếu Phương Yến Nhi thật sự muốn ủng hộ anh như lời cô nói, lần này chính là đá thử vàng.
Một khi Phương Yến Nhi nói gì đó với Phương Chính, anh sẽ tiêu diệt cô trước nhất, đây là vì sự an toàn của anh, cũng là vì sự an toàn của Thẩm Hạ Lan.
Phương Chính nhíu mày.
“Con sáu? Dạo gần đây con thân thiết với hai đứa em gái thật đó.”
“Ba muốn nói cái gì?”
Phương Nguyên lạnh nhạt nói, cảm giác xa cách làm Phương Chính có hơi khó chịu.
“Ba là ba của con, ba quan tâm con cũng không được sao? Thái độ của con như thế là thế nào?”
Phương Nguyên cười mỉa nói: “Con lớn rồi, đã qua giai đoạn cần tình thương của ba.
Ba bận rộn trăm công nghìn việc, để dành thời gian thống trị quốc gia đi, còn một người không có gì quan trọng như con không cần thiết phải chiếm dụng thời gian quý giá của ba.”
Phương Chính đột nhiên cảm thấy cực kỳ buồn phiền.
Từ khi nào mà đứa con trai này đã trưởng thành thành như thế này? Bây giờ gương mặt đầy xa cách và lạnh nhạt này đang nhắc nhở Phương Chính bọn họ chẳng thân quen gì.
“Con đang trách ba?”
“Không dám.”
Phương Nguyên vẫn không kiêu ngạo, không nịnh nọt nói..