Cho nên ba và chú của con mới tính toán tất cả mọi thứ, vì làm nhà họ Phương chúng ta vùng lên.
Về tình về lý, chúng ta đều thiếu nợ chú của con, mấy năm nay ông ta đã phiêu bạc ở nước ngoài một mình, gánh vác mọi thứ một mình, ba nhất định phải bảo vệ tốt con của ông ấy.”
Phương Chính nhìn Phương Nguyên, nói rõ ràng: “Ba biết giữa còn và Vu Phong có hiềm khích, ba cũng biết con đã gặp Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, thậm chí còn muốn hợp tác với bọn họ, nhưng mà Nguyên à, còn phải biết rõ, con là người nước T, con, ba và Vu Phong mới là anh em.
Thẩm Hạ Lan cũng được, Diệp Ân Tuấn cũng thế, đều không phải là người thuộc quốc gia chúng ta, cũng không phải người cùng tộc với chúng ta.
Trong người con đang chảy dòng máu của người nhà họ Phương, con phải biết rõ cái gì mới là điều con nên làm.
Con muốn vị trí quốc chủ này, được thôi, chờ đến khi ba lấy được mạch khoáng, ba sẽ truyền vị trí này lại cho con.
Tất cả những gì ba làm còn không phải là vì con cháu đời sau như bọn con sao? Trong lòng con phải biết rõ ràng, ai mới là người thân của con, ai là kẻ địch của con.
Muốn làm quốc chủ thì phải phân biệt rõ đâu là thân sơ xa gần.
Mẹ của con là người nước Z, cho dù gia tộc của mẹ con có mạnh cỡ nào thì cũng chỉ là mối quan hệ để chúng ta có thể lợi dụng, mà không phải là nơi để chúng ta đối xử chân thành, con biết không?”
Phương Nguyên nghe được lời này, hai tay nắm chặt lại, thậm chí còn nghiến chặt răng.
Mẹ đi theo ông cả đời, cuối cùng chết bên trong cung điện này, vậy mà ông lại nói với anh đây chỉ là mối quan hệ để lợi dụng?
Phương Nguyên chưa bao giờ cảm thấy Phương Chính có trái tim, nhưng ông máu lạnh như bây giờ vẫn làm Phương Nguyên cảm thấy sợ hãi.
Anh cảm thấy không đáng thay cho mẹ!
Cho dù Thẩm Hạ Lan nói mẹ Tiêu Nguyệt của anh còn sống, anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc đi tìm.
Vì sao chứ?
Bởi vì anh sợ tìm được mẹ rồi, sau đó lại bị Phương Chính lợi dụng lần nữa, sẽ lại kéo bà vào trong vũng lầy này một lần nữa.
Bây giờ nghe được Phương Chính nói những gì anh suy đoán đều là sự thật, Phương Nguyên che giấu hận thù của bản thân, cúi đầu nói: “Con biết rồi.”
Phương Chính không hiểu được vẻ mặt của Phương Nguyên, cũng không biết đứa con trai này đang nghĩ cái gì, nếu không phải anh và Vu Phong đã đấu tranh quá gay gắt, hôm nay ông cũng sẽ không đến.
Hơn nữa Mặc Vân Thanh có thể bị người ta âm thầm cứu đi, thậm chí đến cả ông cũng không điều tra được tung tích, Phương Chính nghĩ có liên quan đến Phương Nguyên.
Hôm nay đến đây cũng là vì muốn cảnh cáo anh.
Đối với nhà họ Phương mà nói, Thẩm Hạ Lan cũng chỉ là người ngoài.
“Nguyên, ba biết trong lòng con vẫn còn oán hận ba, ba không nói mấy chuyện khác, con cứ nghĩ đến Diệp Ân Tuấn, cậu ta giàu như thế, thậm chí còn biết thiết kế chiến xa và vũ khí, một khi cậu ta muốn gây bất lợi cho quốc gia của chúng ta, con hợp tác với cậu ta thì chỉ có nước đẩy quốc gia của chúng ta vào con đường suốt đời không thể ngóc đầu dậy, mà ba và chú của con đang thèm thuồng mạch khoáng của nước cậu ta, bản thân chúng ta đã là quan hệ đối địch, con cho rằng Diệp Ân Tuấn sẽ bỏ qua cho quốc gia của chúng ta sao? Đừng có khờ nữa, bọn họ mới là kẻ thù của chúng ta, việc cấp bách nhất hiện tại chính là anh em bọn con phải đoàn kết, cùng nhau đối phó với người ngoài, biết chưa?”
Cuối cùng Phương Nguyên cũng hiểu được một vài.
“Rốt cuộc ba muốn nói cái gì? Đừng nói là ba tưởng người ba tìm kiếm đang ở chỗ này đó? Vậy không bằng ba cử người đi lục soát đi?”.