Ánh mắt dịu dàng của Diệp Ân Tuấn chẳng khác nào con dao tẩm độc đâm thật sâu vào ngực Thanh Loan.
Kể từ khi đến nước T, Diệp Ân Tuấn hầu như không có thiện cảm với Thanh Loan khiến cô ta không khỏi xót xa.
Cô ta cũng có làm gì đâu chứ, chẳng qua chỉ buông tay ra trước mà thôi, nếu không phải Thẩm Hạ Lan tự cạnh tranh thì chuyện này sao lại diễn ra chứ?
Quả nhiên là loại phụ nữ mưu mô!
Thanh Loan tức giận, ganh ghét, liếc Thẩm Hạ Lan.
Đương nhiên Thẩm Hạ Lan biết Thanh Loan đang nghĩ gì trong bụng nên cô giật giật ống tay áo Diệp Ân Tuấn, cười nói: “Em đói rồi, đói lắm rồi, anh nhìn em Thanh Loan làm gì? Lẽ nào anh còn muốn em Thanh Loan nấu cơm cho em ăn à?”
Câu nói này nghe như đang đùa cho vui nhưng lọt vào tai Thanh Loan thì lại thành ra khiến cô ta khó chịu.
Người phụ nữ mưu mô này còn muốn sai mình nấu cơm cho cô ấy sao?
Cô ta lấy đâu ra cái gan đó vậy?
Diệp Ân Tuấn lại nghĩ thành Thẩm Hạ Lan muốn ăn cơm Thanh Loan nấu liền dịu dàng cất lời: “Thanh Loan nấu ăn ngon lắm, anh cũng nhiều năm rồi chưa được ăn.
Không biết có được may mắn ăn một lần không?”
Thanh Loan đột nhiên đan xen nhiều cảm xúc khác nhau, ngũ vị pha tạp trong lòng.
Cô ta quả thật từng vì Diệp Ân Tuấn mà đi học nấu ăn, cũng rất muốn nấu cho Diệp Ân Tuấn nhưng tình hình hiện tại là Diệp Ân Tuấn muốn xả giận cho Thẩm Hạ Lan nên trong lòng Thanh Loan chua xót lắm, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, không thể không làm.
“Anh Diệp cứ đùa, nấu cho anh ăn là lẽ dĩ nhiên mà.”
“Là chị dâu của em muốn ăn.”
Diệp Ân Tuấn nhấn mạnh hai chữ chị dâu.
Từ lúc bước vào phòng tới giờ, Thanh Loan chưa từng gọi Thẩm Hạ Lan một tiếng chị dâu, thậm chí ngay cả một từ xưng hô cũng không có, đấy là cách thức cô ta tỏ ý không chấp nhận Thẩm Hạ Lan.
Anh biết ép buộc Thanh Loan như vậy là hơi quá đáng, nhưng chẳng lẽ Thẩm Hạ Lan không uất ức ư?
Cô ấy không biết gì hết và cũng chẳng làm gì sai, tại sao lại phụ tấm lòng của cô ấy chứ.
Thanh Loan nghiến răng cười một cách miễn cưỡng.
“Dạ, chị dâu muốn ăn thì em sẽ nấu.”.
||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||
Nói xong miễn cưỡng xoay người rời đi.
Thúy hơi kinh ngạc, chưa có ai trong cung điện này dám đối đãi với công chúa như vậy, huống hồ công chúa cũng sẽ không vì bất luận kẻ nào mà cúi đầu, nhưng người đàn ông trước mặt lại khiến Thanh Loan dù chịu uất ức vẫn phải tươi cười nghênh đón, khiến Thúy không thể không ngoảnh lại nhìn Diệp Ân Tuấn lần nữa đồng thời nhanh chóng đuổi theo Thanh Loan.
“Công chúa, để em nấu thì hơn, người là cành vàng lá ngọc đã khi nào vào bếp đâu chứ?”
“Không cần, em không nghe thấy sao? Anh Diệp muốn ăn đồ ta nấu, em giúp ta là được rồi.”
Thanh Loan đã điều chỉnh tâm trạng ổn thỏa, thẩm chí còn có chút vui mừng nữa..