Nghe Thúy nói vậy, ánh mắt Thanh Loan chợt lóe, có điều sau khi nghĩ kỹ, ánh mắt của Thanh Loan có chút thay đổi.
“Công chúa, em biết tâm người thiện nên cứ coi như không biết gì hết, để em làm được rồi, nếu sau này xảy ra chuyện thì người cứ nói đó là chủ ý của một mình em, đến lúc đó anh Diệp cũng sẽ không oán hận người.
Em là thị nữ của người, thấy tâm trạng của người rầu rĩ nên muốn xả giận cho người cũng là chuyện thường tình, chỉ hy vọng sau này công chúa có thể đối xử tử tế với em trai của em, mong công chúa có thể cho nó một tiền đồ xán lạn.”
Trong nhà Thúy chẳng còn ai ngoài một người em trai, cô ấy đã từng hứa với ba mẹ sẽ chăm sóc tốt cho em trai, bây giờ có có hội rồi, dù đổi bằng mạng sống của mình đi nữa thì cô ấy cũng phải dọn sẵn cho em trai mình một tương lai tươi sáng.”
Thanh Loan nhìn Thúy với vẻ mặt phức tạp, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút cảm động.
Trái tim cô ta đã chết từ nhiều năm trước, nếu vẫn còn một chút dấu vết ấm áp thì đều là sống vì Diệp Ân Tuấn, cho nên mặc dù mấy năm nay Thúy vẫn luôn hầu hạ bên cạnh cô ta, thậm chí tận tâm hết sức thì cô ta cũng chẳn để trong lòng, dù sao cô ta cũng là chủ một cung, tận trung là yêu cầu tối thiểu cần có của một thị nữ.
Nhưng giây phút này đây, Thanh Loan lại xem Thúy là người nhà của mình.
“Yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho em trai của cô.”
“Cảm ơn công chúa.”
Thúy lập tức vui vẻ ra mặt, có điều trong tươi cười còn có chua xót.
Chỉ có như vậy thì số mệnh của những kẻ thấp kém như cô ấy mới được thay đổi, hoặc là hộ chủ đã chết, hoặc là có giá trị lợi dụng thì mới mang đến phú trạch cho người thân.
Thanh Loan nhìn Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn đã đuổi kịp phía sau, thấp giọng nói: “Được rồi, bây giờ đừng để người phụ nữ đó phát hiện ra manh mối.”
“Dạ.”
Thúy vội vàng quay lại vị trí của mình.
Diệp Ân Tuấn thấy Thanh Loan chẳng có vẻ gì là mất kiên nhẫn thì bất giác dừng lại, cảm thấy hơi kỳ quái nhưng cũng không nói gì.
Đoàn người rất ăn ý không nói một lời, đi thẳng tới chỗ Trương Vũ đích.
Trương Vũ đã khá hơn nhiều nhờ sự chăm sóc của Thanh Loan nhưng anh ta vẫn còn hôn mê, những dấu vết trên mặt và cơ thể đều khiến Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn chấn động.
“Sao lại thành ra bộ dạng này?”
Thẩm Hạ Lan dù sao cũng là cấp trên của Trương Vũ, bây giờ thấy mặt mũi của anh ta chẳng còn ra hình dạng gì thì bất giác nổi cơn tức giận và lo lắng.
Thanh Loan liếc cô rồi thầm nhủ, quả nhiên đúng như Thúy nói, người phụ nữ này đúng là đứng núi này trông núi nọ, đang để ý đến người đàn ông này.
Hiện giờ Trương Vũ đã biến thành bộ dạng này rồi mà cô vẫn còn rất quan tâm.
Cô dựa vào đâu chứ?.