Nhưng nhìn hai người tình cảm, trong lòng Thanh Loan lại thấy hơi trống trải.
Có phải cô cũng nên tìm một người để yêu không?
Yêu mãi một người không có hy vọng, tiếp tục chờ đợi tương đương với việc lãng phí đời mình, trước đây cô ta còn tưởng mình có cơ hội, nhưng bây giờ cô ta lại thấy Thẩm Hạ Lan ngoài hơi đáng ghét một chút thì những mặt khác cũng khá ổn, cô ta không còn cơ hội nữa.
Có phải cô ta nên lấy lại trái tim, tìm người khác hâm nóng lại nó không?
Thanh Loan lập tức lắc đầu.
Tình cảm của con người phức tạp lắm, nếu không tìm được người mình yêu thì thà cứ độc thân cả đời.
Trên thực tế, độc thân cũng rất tốt, tự do tự tại.
Thanh Loan tự an ủi mình như vậy.
Âm thanh bên trong nhỏ dần, cuối cùng khi gần kết thúc, Thanh Loan sai người đá mở cửa phòng, màn kịch bắt gian bắt đầu.
Khi thị vệ phát hiện người đàn ông ngủ với mình không phải Diệp Ân Tuấn mà là một người đàn ông xa lạ, cô ta đã bật khóc nhưng bị tiếng hừ lạnh của Thanh Loan làm cho im bặt.
“Sao? Bây giờ nghĩ đến việc khóc rồi à? Ban đầu khi tính kế sao không nghĩ đến hậu quả đi? Khách quý của Thanh Loan tôi mà cô cũng tơ tưởng được? Người đâu, đưa cô ta xuống cho tôi.”
Thanh Loan hạ lệnh, thị nữ lập tức bị cưỡng ép đưa đi.
Thị vệ nhìn Thanh Loan, hơi sợ sệt nhưng vẫn gắng gượng được: “Ngũ công chúa, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra cả, tôi…”
“Ngủ với người của tôi rồi lại bảo không biết chuyện gì đang xảy ra? Bình thường Vu Phong dạy các người như thế à? Cậu làm gì thị nữ của tôi, camera đều đã quay lại, có muốn đến trước mặt Vu Phong xem cho rõ không?”
Nghe Thanh Loan nói vậy, đối phương đột nhiên nhìn camera rồi sụp đổ.
“Công chúa tha mạng.”
“Muốn tôi tha cũng được, cậu biết tôi muốn cậu làm gì mà.”
Thị vệ hơi khó xử.
“Không thì cậu định hy sinh vì nhiệm vụ cũng được.”
Thanh Loan vừa dứt lời, thị vệ nói ngay: “Cậu Vu bảo tôi theo dõi công chúa có liên lạc với cậu hai không, đồng thời bên phía quốc chủ có một nữ phạm nhân bỏ trốn, cậu Vu nghi ngờ có liên quan đến công chúa.”
“Chết tiệt!”
Thanh Loan luôn có hình tượng lạnh lùng cao quý trước người ngoài, bây giờ đột nhiên cô ta chửi thề khiến mọi người đều ngẩn ra.
“Nhìn gì mà nhìn.”
Hôm nay Thanh Loan rất cáu kỉnh.
Ngày giỗ của mẹ cô ta mà không có ai an phận, nhảy ra kiếm chuyện thì đừng trách cô ta nổi điên.
Mọi người vội cúi đầu, cảm thấy hôm nay thật kỳ lạ.
Thanh Loan lạnh lùng nói: “Cậu Vu nhà các người đúng là coi tôi như thần.
Nếu tôi thật sự giấu nữ phạm nhân, sao vừa nãy khi quan truyền tin của phụ thân tôi tới, cậu không vào bẩm báo? Hay là nhân cơ hội bảo phụ thân tôi hạ lệnh lục soát cung điện, như vậy chẳng phải các người có thể biết chuyện rồi sao?”
Thị vệ vội vàng đáp lời: “Cậu Vu nói ngũ công chúa mấy năm nay có thể yên phận một xó nhưng vẫn được sống yên ổn, chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Cho dù chuyện nữ phạm nhân không liên quan đến ngũ công chúa thì phía sau ngũ công chúa chắc chắn cũng có thế lực khác giúp đỡ.
Cậu Vu muốn biết người sau lưng ngũ công chúa là ai.”
“Vu Phong tham vọng thật đấy.
Sao? Anh ta thật sự định nắm toàn bộ nước T trong tay mình đấy à?”
Ánh mắt Thanh Loan chợt tối lại, dáng vẻ uy nghiêm khiến thị vệ sợ hãi..