“Chúng ta không thể xử Vu Phong ngay tại nơi này được, mà phải dụ anh ta về nước.
Dù sao thì những chuyện anh ta phạm phải ở trong nước cũng phải giải thích rõ với người nhà, nên chúng ta phải đi tìm chứng cứ.”
“Đúng vậy.”
Hai người bàn bạc xong thì chuẩn bị xuất phát.
Mấy chuyện thu thập lục soát này càng nhiều người càng vướng víu, nên Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn chỉ đi có hai người.
Dựa vào bản đồ mà Thanh Loan đưa cho, Diệp Ân Tuấn dẫn Thẩm Hạ Lan tới cung điện của Vu Phong, nói đúng hơn là cung điện của Phương Viên – tam hoàng tử.
Bọn họ còn chưa đi ra ngoài, đã nghe thấy giọng nói của tam hoàng tử truyền tới từ bên trong.
“Vu Phong đâu?”
“Cậu ba, Vu Phong đã tới bên quốc chủ trước rồi.”
Nghe thị vệ nói vậy, sắc mặt Phương Viên nhất thời ảm đạm.
“Đáng ghét!”
Anh tự cho rằng mình đã nhặt được người đưa ra chiến lược, hơn nữa còn bảo vệ dẫn anh ta về nước T, ai dè lại dẫn sói vào nhà, không ngờ tên lòng lang dạ thú Vu Phong đó lại giống hệt anh.
Ha!.
Chỉ là một đứa con riêng, mà cũng muốn vị trí của quốc chủ, thật nực cười!
Phương Viên đập quả óc chó cầm tay ở bên cạnh, lạnh lùng nói: “Người của chúng ta đã sắp xếp xong chưa?”
“Vâng, Trương các lão đã hành động rồi, ông ta đã bảo cháu gái mình trang điểm lộng lẫy, hơn nữa còn sai hầu gái chuẩn bị đốt hương tình, chỉ cần tới gần Lăng Thiên Vũ, rồi dụ anh ta vào phòng, thì có thể khiến anh ta phát sinh quan hệ với cháu gái ông ta, đến lúc đó Trương các lão sẽ dẫn người xông thẳng tới đó, dưới con mắt của mọi người, cho dù Lăng Thiên Vũ không thích cũng không thể từ chối cuộc hôn nhân này.
Huống hồ mặc dù Lăng Thiên Vũ là nhà lãnh đạo mới, nhưng dù gì nhà họ Lăng cũng không nằm trong bốn gia tộc lớn, còn nhà họ Trương lại đứng đầu, có thể cưới được cháu gái Trương các lão, coi như Lăng Thiên Vũ cũng được hời rồi.”
Nghe thị vệ nói thế, cả Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đều hơi sửng sốt.
Xem ra Lăng Thiên Vũ này cũng được nhiều người ngấp nghé.
Nhưng Phương Viên lại hừ lạnh: “Chỉ là một tên mặc áo blouse trắng, cũng thật sự cho rằng mình là nhà lãnh đạo mới? Nếu không phải nhìn trúng mấy đồng tiền dơ bẩn trong tay anh ta, thì làm sao nhiều người lại bấu víu vào anh ta như vậy? Cậu mau đi chuẩn bị một người đẹp đi, rồi cũng nhân cơ hội này đưa tới bên cạnh Lăng Thiên Vũ.
Không được để người khác chiếm lấy chuyện tốt.”
Thị vệ hơi khó hiểu.
“Nhưng chẳng phải Trương các lão đã thu xếp rồi ư?”
“Suy cho cùng Trương các lão cũng không dễ sử dụng bằng người của chúng ta.
Chẳng qua là vì tôi có thể trở thành quốc chủ đời tiếp theo, nên lão già đó mới giúp tôi thôi, lỡ bên Phương Nguyên có hành động gì, nói không chừng ông ta sẽ là người ba phải, thế nên người của mình vẫn an toàn hơn.”
Phương Viên ắt có suy nghĩ riêng của mình..