Nhiều ngày như vậy rồi, bọn họ vẫn không nhìn thấy thi thể của Thẩm Hạ Lan, thậm chí không hề có thi thể nào nổi lên, cũng không nghe thấy tin đồn vớt được thi thể người nào ở xung quanh, vậy Thẩm Hạ Lan đi đâu rồi?
Không có người nào sẽ vô duyên vô cứ trực tiếp bốc hơi khỏi thế gian như thế này, vậy nếu cô không chết, có phải là được người khác cứu lên rồi hay không?
Diệp Ân Tuấn vội vàng gọi điện thoại cho Tống Đình.
Tống Đình mới vừa mơ màng ngủ đã bị cuộc điện thoại của Diệp Ân Tuấn đánh thức, nhưng anh ta cũng không nói gì, mau chóng khiến bản thân tỉnh táo lại.
“Tổng giám đốc Diệp.”
“Lập tức điều tra xem đêm Hạ Lan mất tích có con thuyền nào đi ngang qua vùng biển Hậu Hải này hay không.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn mang theo vẻ kích động.
Tống Đình lập tức hiểu ra.
“Vâng, tôi lập tức đi điều tra.”
Thấy Diệp Ân Tuấn nhanh chóng quyết đoán như vậy, lúc này sắc mặt Tiêu Ái mới tốt hơn chút.
“Bao lâu thì có thể có tin tức?”
“Không rõ lắm, nhưng ngài không thể cứ đứng hứng gió biển như vậy, chúng ta trở về xe đợi tin tức đi.”
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy bờ môi Tiêu Ái đã tím bầm, thật sự sợ rằng bà sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Lần này, Tiêu Ái không từ chối nữa.
Bà cũng bị lạnh cóng rồi, bước chân đi lại vô cùng cứng ngắc.
Diệp Ân Tuấn không nói lời nào, trực tiếp cõng Tiêu Ái trở lại trên xe.
Trên xe có hệ thống sưởi ấm, Diệp Ân Tuấn lấy bình giữ nhiệt ra đưa cho Tiêu Ái.
“Uống chút nước nóng đi, xua tan hàn khí, nếu như có tin tức của Hạ Lan, chúng ta còn phải mau chóng đuổi đến.”
“Ừm.”
Tiêu Ái nhận lấy bình nước.
Điện thoại của bà vang lên.
Tiêu Ái thoáng nhìn, dứt khoát ném điện thoại ra ngoài cửa sổ.
Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày, nhưng cũng không hỏi thăm.
Tiêu Ái cười khổ nói: “Thật ra Dư Dương đối xử với tôi cũng không tệ lắm.”
“Đáng tiếc trong lòng bà không có ông ta.”
Lời nói Diệp Ân Tuấn khiến Tiêu Ái lại cười khổ lần nữa.
“Đúng vậy, trong lòng tôi không có ông ta. Đời này trong lòng tôi chỉ chứa được một người đàn ông, nhưng ông ấy lại đi quá sớm. Những năm sống ở nước Mỹ này, tôi đều cảm thấy mình sống hệt như một cái xác không hồn, mãi đến khi gặp Hạ Lan. Vừa nhìn, đứa bé kia đã khiến tôi cảm thấy vô cùng thoải mái và thân thiết, vì vậy dù biết rõ rất có thể thân phận người này không rõ ràng, tôi vẫn mang cô ấy trở về cùng. Nhưng dù thế nào tôi cũng không nghĩ ra, cô ấy lại là con gái ruột thịt mà tôi đánh mất từ hơn hai mươi năm trước.”
“Có đôi khi, vận mệnh chính là thần kỳ như vậy.”
Tiêu Ái nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, không biết là đang suy nghĩ cái gì, có lẽ là đang nghĩ đến Hoắc Chấn Phong, cũng có lẽ là đang nghĩ đến Thẩm Hạ Lan, tóm lại bà im lặng, không nói chuyện.
Diệp Ân Tuấn cũng không nói lời nào, lẳng lặng ngắm nhìn mặt biển, thật ra trong lòng không bình tĩnh chút nào.
Chắc chắn Thẩm Hạ Lan còn sống.
Chắc chắn cô còn sống!
Niềm tin này vẫn luôn chèo chống anh.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhưng Diệp Ân Tuấn lại cảm thấy một ngày dài tựa một năm.
Anh nhìn đồng hồ liên tục, phát hiện kim đồng hồ thật sự quay rất chậm.
Bên phía Tống Đình không hề có chút tin tức gì.
Có thể là vì bị lạnh cóng quá lâu, sau khi trở lại trong xe có hoàn cảnh ấm áp, Tiêu Ái bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Có lẽ từ sau khi Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện, bà chưa từng được ngủ một giấc thật ngon, bây giờ ngủ vẫn không được yên ổn lắm, nhưng quả thực đã thiếp đi rồi.
Diệp Ân Tuấn lấy tấm chăn sau lưng trùm lên người Tiêu Ái.
Đây là thứ mà anh đặc biệt chuẩn bị cho Thẩm Hạ Lan.
Người phụ nữ kia luôn thích ngủ trên xe, anh sợ cô bị lạnh nên bảo Tống Đình chuẩn bị một chiếc chăn mỏng.
Bây giờ…
Trái tim Diệp Ân Tuấn chợt nhói đau.
Khi chân trời hiện lên ánh sáng màu trắng, cuối cùng Tống Đình cũng truyền tin đến.
“Tổng giám đốc Diệp, tra được rồi, quả thật hôm đó có một chiếc thuyền chở hàng đi ngang qua vùng biển Hậu Hải này, nhưng không biết có tin tức của mợ chủ hay không. Trước mắt biết được chiếc thuyền chở hàng này đã về trong nước chúng ta, chịu sự quản lý của một cảng biển thuộc huyện Lâm của Hải Thành, hôm qua vừa cập bến.”
Tâm trạng Diệp Ân Tuấn kích động ghê gớm.
“Lập tức về nước. Liên lạc với cục hàng hải phía bên kia, nhất định phải giữ thuyền trưởng của chiếc thuyền chở hàng này lại, nhà họ Diệp sẽ lo toàn bộ tổn thất.”
“Vâng!”
Tống Đình vội vàng đi làm.
Không biết Tiêu Ái tỉnh lại từ lúc nào, sau khi nghe thấy lời Diệp Ân Tuấn nói, nhỏ giọng hỏi: “Có tin tức?”
“Có tin tức nói là lúc ấy có một chiếc thuyền chở hàng đi ngang qua, trước mắt đã về nước, không biết có tin tức của Hạ Lan hay không.”
“Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Mau chóng về nước thôi!”
Tiêu Ái có phần sốt ruột.
Diệp Ân Tuấn nhìn bà nói: “Ngài không quay về thu dọn đồ đạc sao?”
“Có cái gì cần thu dọn chứ? Những năm này, ngoài những bức tranh kia của tôi ra, cũng không có gì đáng giá để tôi thu dọn, quần áo thì chỗ nào cũng có thể mua, chúng ta mau về đi.”
Nghe thấy Tiêu Ái nói như vậy, Diệp Ân Tuấn cũng không do dự nữa.
Hai người lái xe về bệnh viện, sau khi tụ hợp với Tống Đình, dứt khoát mang theo hành lý đến sân bay.
Vốn dĩ dự định ngồi máy bay hành khách bình thường mà đi, nhưng bây giờ Tống Đình đã liên lạc với máy bay tư nhân rồi, Diệp Ân Tuấn và Tiêu Ái liên tục không nghỉ chạy về Hải Thành.
Bởi vì Tiêu Ái vội vã trở về, cũng không liên hệ với khách sạn bên này, nên Diệp Ân Tuấn để bà ở trong nhà của Thẩm Hạ Lan.
Sau khi kết thúc huấn luyện đặc biệt, Lam Tử Thất trở về nhà trọ, lại biết rằng Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đã làm hòa rồi, cô ta không biết nên nói thế nào, nhưng chỉ cần là Thẩm Hạ Lan thích, cô ta đều ủng hộ, cho dù cô ta cũng không coi trọng Diệp Ân Tuấn cho lắm.
Cô ta từ chức công việc ở nhà trẻ, bắt đầu báo danh thi bằng cấp, dự định thay một công việc mới, trong khoảng thời gian này vẫn luôn học tập.
Khi Diệp Ân Tuấn đột nhiên mang theo Tiêu Ái về, Lam Tử Thất quả thật hơi bất ngờ.
“Ngọn gió nào thổi Tổng giám đốc Diệp đến tòa miếu nhỏ của tôi vậy?”
Lam Tử Thất căn bản không có ý định cho anh đi vào.
Mặc dù Thẩm Hạ Lan tha thứ cho Diệp Ân Tuấn, nhưng Lam Tử Thất lại không thể bình tĩnh đối mặt với anh như vậy, dù sao anh cũng khiến Thẩm Hạ Lan chịu đau khổ năm năm. Bây giờ không rõ tung tích Thẩm Minh Triết, oán hận của Lam Tử Thất đối với anh lại càng chồng chất.
Diệp Ân Tuấn cũng không so đo với thái độ của Lam Tử Thất, nhỏ giọng nói: “Đây là bộ trưởng Tiêu, bạn tốt nhất của Hạ Lan, hiện giờ mới từ nước Mỹ trở về, ý của Hạ Lan là cho bà tạm thời ở trong này.”
“Sao Hạ Lan lại không tự nói với tôi?”
Lam Tử Thất cảm thấy kỳ lạ.
Diệp Ân Tuấn nhỏ giọng nói: “Hạ Lan có việc khác, trước mắt không tiện liên lạc với cô.”
“Chuyện gì?”
“Cô nên hỏi những gì cần hỏi, đừng hỏi những gì không cần hỏi nữa.”
Diệp Ân Tuấn hơi không kiên nhẫn rồi.
Nếu Lam Tử Thất tiếp tục hỏi rõ ngọn nguồn, anh không biết mình còn có thể ứng phó nổi nữa không.
Thấy thái độ của Diệp Ân Tuấn không tốt lắm, mà dáng vẻ của Tiêu Ái cũng không giống người xấu, lúc này Lam Tử Thất mới mở cửa.
“Vào đi.”
Tiêu Ái không được tự nhiên cho lắm, nhưng khi Lam Tử Thất dẫn Tiêu Ái trở về căn phòng của Thẩm Hạ Lan, Tiêu Ái nhìn thấy ảnh chụp trước kia của Thẩm Hạ Lan, hai mắt đều ướt.
Ngoại trừ đôi mắt kia, dáng vẻ Thẩm Hạ Lan gần như giống Tiêu Ái như đúc.
Đây là con gái của bà!
Bà lại bỏ lỡ hơn hai mươi năm khôn lớn của cô, nếu như lần này có thể tìm được cô, bà hi vọng nửa đời sau có thể ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan, nhưng không biết nguyện vọng này có thể thực hiện được hay không.
Lam Tử Thất nhìn thấy Tiêu Ái nhìn ảnh chụp của Thẩm Hạ Lan mà hai mắt chuyển hồng, không hiểu hỏi: “Hạ Lan xảy ra chuyện sao?”
Yêu cầu bất chợt của Tiêu Ái khiến Lam Tử Thất hơi kinh ngạc, nhưng cũng không từ chối.
Hai người tâm sự ngay trong phòng của Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn thấy bọn họ ở chung cũng không tệ, lúc này mới rời khỏi nhà trọ.
Anh không ngừng nghỉ đi đến huyện Lâm, thậm chí ngay cả nhà cũng không kịp về, chỉ gọi một cuộc điện thoại cho bà cụ Diệp mà thôi.
Khi Tống Đình và Diệp Ân Tuấn đến huyện Lâm, đối phương đã ở cục hàng hải chờ anh rồi.
“Tổng giám đốc Diệp, thật may mắn, không ngờ ngài lại đích thân đến đây, không biết ngài có dặn dò gì?”
Cục trưởng của cục hàng hải tự mình ra nghênh đón.
Bọn họ cũng đã từng nghe nói đến cái tên Diệp Ân Tuấn, đừng nói là những xây dựng mấy năm này của Diệp Ân Tuấn ở Hải Thành, mà ngay cả lịch sử dòng họ của Diệp Ân Tuấn, bọn họ cũng biết một chút.
Đối với nịnh bợ của cục trưởng Vu, Diệp Ân Tuấn vốn không có thời gian để ý.
“Cục trưởng, tôi muốn hỏi thăm, thuyền trưởng của thuyền chở hàng mà hôm qua mới từ nước Mỹ trở về có ở nơi này không?”
“Có ở đây, Tổng giám đốc Diệp, sau khi ngài gọi điện thoại đến, tôi đã bảo ông ta chờ ở nơi này. Bây giờ tôi dẫn Tổng giám đốc Diệp đi gặp.”
Cục trưởng của cục hàng hải vội vàng dẫn Diệp Ân Tuấn đi ra phía sau.
Trong lòng Diệp Ân Tuấn rất căng thẳng, cũng rất kích động, nhưng trên mặt anh lại không có biểu hiện gì.
Rất nhanh hai người đã đi đến trước mặt thuyền trưởng.
Thuyền trưởng là một người đàn ông trung niên cao lớn, bởi vì đi trên biển lâu dài, sắc mặt khá là đen.
“Tổng giám đốc Diệp, đây là Trương Vũ, thuyền trưởng thuyền chở hàng số hiệu Eyre. Trương Vũ, đây là Tổng giám đốc Diệp, Tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Trí.”
Cục trưởng giới thiệu.
Trương Vũ không ngờ Tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Trí sẽ đến tìm mình, nhất thời cảm thấy hơi nghi ngờ.
“Tổng giám đốc Diệp, ngài tìm tôi có chuyện gì?”
“Ông mới từ nước Mỹ trở về?”
Cảm xúc của Diệp Ân Tuấn có phần kích động.
Thi Vũ gật đầu nói: “Vâng, vừa trở về từ hôm qua.”
“Khi đi qua Hậu Hải có nhìn thấy một người phụ nữ bị hôn mê không? Các ông có cứu lên hay không?”
Diệp Ân Tuấn biết mình quá nóng ruột, nhưng hết cách rồi, anh thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi.
Trương Vũ ngây ra một lúc, sau đó lắc đầu nói: “Không có, khi đi qua Hậu Hải chúng tôi chỉ dừng lại chừng năm phút, bởi vì phải chuyển một nhóm hàng lên bờ, đúng lúc ở Hậu Hải có người tiếp nhận, cũng không phải nhiều hàng hóa gì, chỉ là mấy thùng rượu, chúng tôi chuyển đồ xong thì rời đi. Cũng không nhìn thấy người phụ nữ nào.”
Tống Đình hiểu sự thất vọng của Diệp Ân Tuấn, nhưng bây giờ anh ta cũng không biết phải nói gì, vừa mới có chút hi vọng, cũng chỉ một chút hi vọng mà thôi, bây giờ lại hoàn toàn tan vỡ, chuyện này đổi cho người nào cũng không thể chịu đựng nổi!
Tống Đình thở dài một hơi, nói với Trương Vũ: “Cảm ơn ông.”
“Đừng khách khí.”
Diệp Ân Tuấn cô đơn xoay người rời đi.
Anh cảm thấy lồng ngực mình đau dữ dội, nhưng không cách nào xoa dịu.
Chẳng lẽ Thẩm Hạ Lan thật sự gặp chuyện chẳng lành rồi?
Anh không muốn thừa nhận suy đoán này, nhưng bây giờ còn có lời giải thích khác nữa sao?
Ngay tại khi Diệp Ân Tuấn sắp rời khỏi phòng tiếp khách, đột nhiên Trương Vũ gọi anh lại.
“Tổng giám đốc Diệp, mặc dù không nhìn thấy người phụ nữ nào, cũng không cứu được người phụ nữ nào, nhưng trên thuyền lại xảy ra một chuyện kỳ lạ, không biết có liên quan đến chuyện anh hỏi thăm hay không.”