Vu Phong lặng lẽ đặt ly rượu xuống rồi bỏ đi nhân lúc không ai để ý.
Mặc dù Phương Viên cùng Phương Nguyên đang uống rượu nhưng mọi tai mắt đều tập trung vào Vu Phong, thấy Vu Phong rời đi liền đánh mắt một cái, liền có người đi theoVu Phong.
A Nhiên nhìn Phương Nguyên, thấp giọng hỏi: “Cậu hai, chúng ta phải làm gì?”
“Đừng nói gì hết, báo với lục muội, bảo người của nó đi theo Vu Phong.
Lúc này chúng ta phải chia ra.”
Đôi mắt của Phương Nguyên hiện lên một cái nhìn đầy ẩn ý.
Chẳng phải Phương Yến Nhi đã nói rằng sẽ hợp tác với anh ta và đưa anh ta lên vị trí đó sao?
Bây giờ anh ta muốn xem năng lực của Phương Yến Nhi.
Mà lúc này anh ta không thể để bị liên lụy, không chỉ đối với vị trí đó mà còn cả Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn.
Dù sao trước khi đến quốc yến đã đến cung của anh ta và anh ta cảm thấy Phương Chính không hề đơn giản là muốn ôn lại chuyện cũ mà chưa biết chừng đang hoài nghi anh ta nhưng không có chứng cớ nên mới giám thị anh ta, tốt nhất là anh †a đừng làm gì cả, dù sao hiện tại anh ta vẫn chưa đủ năng lực để chống lại Phương Chính.
Nghĩ đến đây, Phương Nguyên tiếp tục xã giao, giống như không biết gì, không để ý gì hết.
A Nhiên cũng không rời đi, mà chỉ yêu cầu người phục vụ chuyển một mảnh giấy cho Phương Yến Nhi, Phương Yến Nhi liếc nhìn, Tĩnh Hy liền cử người đi theo Vu Phong ra khỏi cung.
Vu Phong đương nhiên biết có rất nhiều cái đuôi bám theo mình nhưng hiện tại anh cũng không thèm để ý.
Hồng ngoại bị tắt nên anh ta đoán Diệp Ân Tuấn rất có thể đã chạy thoát, hiện tại không biết người ta đã bày ra cái bẫy gì để chờ anh ta nhảy vào đây, nếu đã như vậy thì vào lúc cần, mấy cái đuôi đó có thể thay vào mạng của anh ta.
Phải nói tâm tư của mỗi một người trong cung này đều rất phức tạp, ai cũng có tính toán riêng.
Khi Vu Phong đến vùng ngoại ô phía bắc, quả nhiên Diệp Ân Tuấn đã biến mất, tất cả người của anh ta đều đang nằm ở đây và đều đã tắt thở.
Ra tay rắn lắm!
Vu Phong chưa bao giờ cho rằng Diệp Ân Tuấn là quả hồng mềm, càng không cho rằng anh sẽ nhân từ nương tay, có lúc anh còn chẳng bằng anh ta là bởi vì trên người Diệp Ân Tuấn có quân hàm cùng tín ngưỡng khống chế được sự phẫn nộ của anh.
Sao bây giờ lại đại khai sát giới thế này?
Có thể thấy được anh và Thẩm Hạ Lan không hề dễ đối phó.
“Mở camera lên, nhanh chóng tìm ra vị trí của Diệp Ân Tuấn cho tôi.”
Không ai biết rằng anh ta đã cài đặt hệ thống theo dõi trên người Diệp Ân Tuấn, cho dù Diệp Ân Tuấn có chạy trốn đến cùng trời cuối đất, anh ta cũng sẽ có cách để biết chính xác vị trí Trong lúc Vu Phong đang đắc ý thì Diệp Ân Tuấn đang chơi với một vật nhỏ, đó là hệ thống giám sát mà Vu Phong cài trên người anh.
“Đây là?”
“Máy theo dõi, có thể đã được Vu Phong bí mật cài lên người anh khi bắt anh, anh †a nghĩ anh không biết, nhưng anh là ai chứ? Sao lại không phát hiện? Nếu anh ta đã cho rằng mình có thể dựa vào thứ máy móc này thì hãy cử để anh ta tưởng bở vậy..