Sự xuất hiện của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan nhiều thêm một tia vui mừng.
Cô không ngờ Diệp Ân Tuấn đến nhanh như thế, mà sắc mặt của thím Trương có hơi không quá dễ coi.
“Diêm Chấn!”
Bà ta quát một tiếng.
Diêm Chấn có hơi không bằng lòng, nhưng vẫn căn ở trước mặt Diệp Ân Tuấn.
“Diệp Ân Tuấn, anh không thể qua đó.”
Nhìn chiến hữu ngày xưa ở trước mắt, mắt của Diệp Ân Tuấn có hơi cay.
“Anh vẫn lựa chọn đối đầu với tôi, anh nên biết, chỉ cần anh nói, mặc kệ khó khăn gì tôi đều sẽ giúp anh, tại sao muốn như thế? Lẽ nào anh tin bà ta mà không tin tôi sao?”
Diêm Chấn đối với lời chất vấn của Diệp Ân Tuấn có hơi không bối rối, anh ta thấp giọng nói: “Chuyện của chính tôi, tự tôi giải quyết.”
“Đây là chuyện của chính anh? Ban đầu khi chị dâu ly hôn với anh thì anh đã nói gì với tôi? Bây giờ anh nói với tôi là chuyện của chính anh? Nếu đã là chuyện của bản thân, làm gì muốn nhúng tay vào chuyện của nhà chúng tôi? Diêm Chấn, ở trong lòng anh tôi rốt cuộc coi là cái gì?”
Diệp Ân Tuấn thật sự thất vọng rồi.
Diêm Chấn và anh sống chết cùng nhau nhiều năm như thế, hiện nay lại trở thành cục diện này.
Thím Trương nhìn bọn họ như thế, thấy Diêm Chấn ít nhiều có khả năng dao động, vội nói: “Diêm Chấn, cậu nghĩ đến con trai của cậu, cậu đã đáp ứng với con trai của cậu dẫn nó ra nước ngoài.”
“Bà im miệng!”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp quát thím Trương.
Tiếng quát này dọa thím Trương giật mình.
Nhiều năm như vậy, bà ta dường như chưa từng thấy Diệp Ân Tuấn đối đãi với bà ta như thế.
“Mẹ là mẹ của con!”
“Bà xứng sao?”
Mắt của Diệp Ân Tuấn đỏ ngầu.
“Nếu như có thể lựa chọn, tôi thà đem máu thịt trên người này của tôi trả lại hết cho bà, cũng không muốn mẹ ruột độc ác bệnh hoạn như bà!”
Câu nói này của Diệp Ân Tuấn giống như một con dao sắc đâm thẳng vào lồng ngực của thím Trương.
“Con, con, con…”
Bà ta tức đến mức cả người run rẩy, sau đó trực tiếp quát Diêm Chấn: “Cậu nếu như hôm nay không cản Diệp Ân Tuấn lại, cả đời này cậu cũng đừng mơ gặp lại vợ con của cậu nữa!”
Ánh mắt của Diêm Chấn hơi giãy giụa, sau đó cản Diệp Ân Tuấn lại.
“Động thủ đi, cậu biết, tôi không có sự lựa chọn.”
Diệp Ân Tuấn có hơi thất vọng nhìn Diêm Chấn, muốn nói gì đó, cuối cùng lời gì cũng không nói.
Thẩm Hạ Lan thấy bọn họ như thế, muốn bước tới, nhưng lại bị Tiểu Tử cản lại.
“Cô Thẩm, theo chúng tôi vào trong thôi, đừng quên, mạng của Thẩm Nghê Nghê còn nằm trong tay chúng tôi.”
Đối với Thẩm Hạ Lan, Tiểu Tử có hơi tức tối.
Nếu như không phải người phụ nữ này, cô ta rất có khả năng chính là con của nhà họ Hoắc, Triệu Ninh cũng sẽ không chết, bây giờ cô ta đã mù một mắt, mỗi ngày giống như lũ chuột bị người ta truy đuổi, nếu không phải thím Trương thu giữ cô ta, cô ta đều không biết bản thân nên đi đâu mới tốt.
Triệu Ninh cho dù có ngàn vạn lần không phải, cũng là người cô ta thích nhất, nhưng lại vì Thẩm Hạ Lan mà đắc tội với Diệp Ân Tuấn, hiện nay nhận được kết cục không có thiện.
Khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, Tiểu Tử không che đậy được hận ý của mình, nỗi hận đó khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy không biết thế nào.
“Tôi và cô không có thù oán sao? Ngược lại là cô, bắt bóc con trai của tôi, bây giờ lại trưng ra bộ dạng tôi nợ cô, Tiểu Tử, cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế?”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Tiểu Tử càng thêm tức giận.
“Không biết sao? Đôi mắt này của tôi là bị con trai của cô hại cho mù!”
“Đó là tự cô chuốc lấy. Nếu như cô không bắt cóc con trai của tôi, không muốn giết nó, nó sao có thể vì tự vệ mà khiến cô bị thương? Tự làm tự chịu, tôi khuyên cô nên lương thiện.”
Thẩm Hạ Lan một chút cũng không sợ.
Có Diệp Ân Tuấn ở đây, cô cảm thấy mình cho dù đối mặt với lão vu bà như thím Trương cũng không thấy sợ.
Tiểu Tử tức giận tát một cái lên mặt Thẩm Hạ Lan, hằn học nói: “Cô im miệng cho tôi! Tốt nhất nhân lúc tôi bây giờ còn có thể khống chế được chính mình, đừng trêu chọc tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô nếm thử mùi vị mất đi một con mắt là như thế nào!”
Thím Trương đối với cảnh này lại chỉ lạnh lùng quan sát, hơn nữa lạnh lùng nói: “Chỉ cần cô ta giao chiếc nhẫn ra, hành hạ cô ta như nào tùy cô. Đừng quên, Triệu Ninh là Hoắc Chấn Đình hại chết, mà cô ta là người của nhà họ Hoắc. Tiểu Tử, có thù báo thù có oán báo oán. Nếu như không phải vì sự tồn tại của cô ta, cô có khả năng đã trở thành cô chủ của nhà họ Hoặc từ lâu rồi không phải sao?”
Bị thím Trương kích vào như thế, cơn giận của Tiểu Tử trực tiếp đạt tới đỉnh điểm.
Thẩm Hạ Lan tuy không sợ chết, nhưng bây giờ Diệp Ân Tuấn và Diêm Chấn đang đánh nhau, thím Trương và Tiểu Tử bây giờ muốn bóp chết cô quả thật dễ như trở bàn tay.
Nên làm sao đây?
Lẽ nào cô phải ngoan ngoãn đợi bọn họ lăng nhục sao?
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan hơi tối đi, sau đó thấp giọng nói: “Bà không phải muốn chiếc nhẫn sao? Tôi dẫn bà đi lấy là được, nhưng bà không thể làm tổn hại tôi. Cái tôi để ý nhất bây giờ chính là gương mặt này.”
Nói rồi, cô ta sờ gương mặt của mình, giống như thật sự rất trân quý bộ dạng này.
Thím Trương cười lạnh nói: “Một gương mặt giả có gì phải để ý chứ.”
“Đó cũng là mặt của tôi, 5 năm trước tôi đã mất đi gương mặt của mình, bây giờ còn lại gương mặt này, tôi không thể để con của tôi nhận không ra tôi.”
Thẩm Hạ Lan rất sợ hãi mà nói, dường như thật sự có hơi thỏa hiệp.
Thím Trương đã điều tra Thẩm Hạ Lan, cô không có thân thủ gì, hiện nay chẳng qua chỉ là một cô gái yếu đuối, so sánh với Tiểu Tử mà nói, Thẩm Hạ Lan căn bản không đủ để vào mắt.
Thím Trương nhìn Tiểu Tử nói: “Cô theo cô ta đi lấy, nếu như cô ta lại không hợp tác, trực tiếp giết cô ta là được, tôi cho dù không có được chiếc nhẫn, tôi cũng không thể để người phụ nữ này hăng hung ngang ngược quá lâu.”
Những lời này, thím Trương đều không tránh né mà nói trước Thẩm Hạ Lan, rõ ràng, chỉ cần chiếc nhẫn đến tay, thím Trương căn bản sẽ không để tâm đến sống chết của cô.
Đầu óc Thẩm Hạ Lan nhanh chóng vận chuyển, bản thân rốt cuộc nên làm sao mới có thể thoát ra ngoài đây?
Vào lúc này, một chiếc máy bay không người lái bay ở trên không.
Thẩm Hạ Lan bỗng có hơi kinh hỷ.
Là Thẩm Minh Triết.
Sắc mặt của thím Trương có hơi không quá dễ coi.
“Đây chắc là đồ chơi mà cháu tôi thích. Nếu như nó ngoan ngoãn không đối đầu với tôi, tôi có thể để nó trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Diệp, như thế nào?”
Những lời này của Thím Trương là nói với máy bay không người lái, bà ta biết Thẩm Minh Triết đang nhìn mình thông qua máy bay không người lái.
Thẩm Minh Triết trực tiếp phỉ nhổ bà ta, giọng nói non nớt đó khiến khóe môi của Thẩm Hạ Lan không tự chủ mà hơi cong lên.
“Tôi khinh! Bà già đáng ghét như thế còn muốn kêu tôi làm cháu trai của bà, bà không biết xấu hổ à? Tôi nói cho bà biết, tôi có bà nội, bà nội nhà chúng tôi rất hiền từ. Bà so sánh với bà nội của tôi, thật sự cái gì cũng không bằng, ngay cả xách giày cho bà nội tôi cũng không xứng!”
Những lời này của Thẩm Minh Triết thật sự nói rất sảng khoái lòng người.
Khóe môi của Thẩm Hạ Lan lại cong lên, thím Trương lại bị tức điên rồi.
“Thẩm Minh Triết, thằng nhóc hoang này, cháu có biết bà mới là bà nội ruột cháu không hả?”
Trong lúc Diệp Ân Tuấn và Diêm Chấn đánh nhau thì nói với Thẩm Minh Triết: “Dẫn mẹ con đi! Đừng nói nhảm với bà ta! Chuyện máy bay không người lái có thể làm rất nhiều, không được thì trực tiếp đánh ngất bà ta.”
Những lời này khiến thím Trương tức đến mức cả người run rẩy.
“Diệp Ân Tuấn, từ nhỏ đến giờ, mẹ đối với con như thế nào? Con bây giờ vậy mà kêu con trai của con đối phó với mẹ như thế? Con đây là đại nghịch bất đạo! Con không sợ bị sét đánh à?”
Diệp Ân Tuấn lại hừ lạnh một tiếng, căn bản lười nói chuyện với thím Trương.
Thẩm Hạ Lan nhân cơ hội này nhanh chóng tháo chạy, lại bị Tiểu Tử trực tiếp cản đường đi.
“Cô thật cho rằng mình có thể rời khỏi dưới mí mắt tôi sao?”
Tiểu Tử mất đi một mắt nhìn trông rất dữ tợn, hoàn toàn không phải một người hồi còn làm vệ sĩ cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nhìn Tiểu Tử, tính toán thì khả năng mình thoát ra khỏi cô ta là bao nhiêu, vào lúc này, một giọng nói non nớt vang lên.
“Các ngươi không phải là muốn chiếc nhẫn của mẹ tôi sao? Tôi biết ở đâu, tôi dẫn mấy người đi!”
Thẩm Minh Triết đột nhiên xuất hiện ở đây, dọa Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đều giật mình.
“Minh Triết, con sao lại đến đây? Đi mau!”
Thẩm Hạ Lan bị dọa đến mức trái tim cũng co thắt lại.
Thằng nhóc thối này rốt cuộc có biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác không?
Thẩm Minh Triết mặc quần yếm, đội mũ lưỡi trai, trong miệng còn ngậm một chiếc kẹo, đối với trận đánh nhau giữa Diệp Ân Tuấn và Diêm Chấn không hề để tâm, mà trực tiếp đứng ở đây, nhìn Tiểu Tử và thím Trương nói: “Không phải chính là một chiếc nhẫn rách sao? Hai người muốn thì cho hai người là được rồi, nhưng hai người phải thả mẹ của tôi ra!”
“Minh Triết!”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Thẩm Minh Triết quá quậy rồi.
Đã vào lúc này rồi, cậu nhóc sao lại đến đây?
Thím Trương nhìn thấy dáng người Thẩm Minh Triết không cao, lại vô cùng giống Diệp Ân Tuấn, trước đây thế nào không cảm thấy thằng nhóc thối này giống Diệp Ân Tuấn như thế?
Thím Trương lúc này đặc biệt mỉm cười trông có hơi hiền từ, nói với Thẩm Minh Triết: “Minh Triết, bà là bà nội ruột của cháu, thật sao, cháu chỉ cần đưa chiếc nhẫn đó cho bà nội, bà sẽ thả mẹ của cháu có phải không?”
Thẩm Minh Triết sao mà không biết trong lòng thím Trương có chủ ý gì chứ?
Cô khẩn trương nói: “Minh Triết, đừng đáp ứng bà ta, con mau đi đi! Đi đi! Mẹ không cần con cứu! Con mau rời khỏi đây!”
Thẩm Minh Triết lại nhìn thím Trương, có hơi trầm tư hỏi: “Thật là chỉ cần giao chiếc nhẫn cho bà thì bà sẽ thả mẹ của tôi?”
“Đương nhiên.”
Thím Trương trả lời rất nhanh.
Thẩm Minh Triết lại nhìn Diệp Ân Tuấn nói: “Vậy ba của tôi thì sao?”
“Bà sẽ không làm gì ba của cháu cả, chỉ là tạm thời cản ba cháu lại, không để ba cháu đi cùng chúng ta thôi, bà và ba cháu có chút mâu thuẫn nhỏ, chuyện giữa người lớn rất dễ giải quyết. Chỉ cần cháu đưa chiếc nhẫn cho bà nội, bà nội bảo đảm, ba và mẹ của cháu đều sẽ không sao.”
“Minh Triết, con đừng nghe bà ta! Bà ta chính là kẻ lừ bịp, sẽ không nói thật.”
Thẩm Hạ Lan nôn nóng muốn chết, Diệp Ân Tuấn bây giờ không còn tay với miệng để nói gì với Thẩm Minh Triết, chỉ là đột nhiên rất muốn đem Thẩm Minh Triết đến đây đánh cho một trận đau.
Thím Trương nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói chuyện, trực tiếp cho Tiểu Tử một ánh mắt, một quyền của Tiểu Tử đánh vào bụng của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan đau đến mức gập người lại.
“Mẹ! Chị không được đánh mẹ của tôi! Chiếc nhẫn của mẹ chỉ có tôi biết ở đâu, mấy người nếu như còn đánh mẹ của tôi, tôi sẽ không cho mấy người, tôi trực tiếp ném đi.”
Thẩm Minh Triết rõ ràng đã tức giận rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Hạ Lan bị đánh, Thẩm Minh Triết tức đến mức không cần gì nữa.
Lý nào lại vậy!
Dám đánh mẹ của tôi, những người này chán sống rồi sao?
Thím Trương thấy Thẩm Minh Triết rất lo lắng cho an nguy của Thẩm Hạ Lan, bỗng trở nên vui vẻ. Đối với cô mà nói, Thẩm Minh Triết dù sao là một đứa trẻ, tuy có hơi gian xảo, nhưng thế nào cũng không bằng được người lớn. Thay vì lãng phí thời gian ở đây với Thẩm Hạ Lan, đợi khi Diệp Ân Tuấn đánh bại Diêm Chấn rồi, còn không bằng nhân thời cơ này khiến Thẩm Minh Triết dẫn mình đi tìm chiếc nhẫn càng thực tế hơn.