Cục Cưng Có Chiêu

Chương 285: Tôi tin cô



Mấy ngày không gặp Thẩm Nghê Nghê đã gầy không còn ra hình dáng, đôi mắt lõm vào trong, môi không còn chút máu.

Thẩm Hạ Lan lập tức rơi nước mắt xuống.

“Nghê Nghê…”

Cô khẽ gọi một tiếng, không biết vì sao cô không dám gọi lớn tiếng, giống như sợ đánh thức con gái đang hôn mê.

Bà Diệp nhìn thấy Thẩm Hạ Lan tới thì đứng lên vỗ vai cô, không nói gì mà đi ra ngoài, thuận tiện đưa Diệp Tranh đi theo.

Lúc này cho dù nói gì cũng vô ích, không có người mẹ nào có thể nghe lọt mấy lời an ủi vào thời điểm này.

Thẩm Hạ Lan đi đến trước giường Thẩm Nghê Nghê, nhẹ nhàng cầm tay nhỏ của con gái.

Tay Thẩm Nghê Nghê rất lạnh, không có nhiều độ ấm, thậm chí hơi thở cũng mỏng manh, nếu không cẩn thận nghe thì có lẽ sẽ cảm thấy Thẩm Nghê Nghê đã ra đi.

Cảm giác có thể mất đi con gái bất cứ lúc nào siết chặt trái tim Thẩm Hạ Lan, hiện tại vào lúc này, cho dù trước đó cô có chút do dự, không muốn lấy tình yêu của cô và Diệp Ân Tuấn ra trao đổi, nhưng khi cô nhìn thấy Thẩm Nghê Nghê thì mọi thứ không còn quan trọng nữa.

Cô mạo hiểm sinh ra Nghê Nghê, từ sinh ra đến bây giờ, Thẩm Nghê Nghê vẫn không biết bên ngoài thế giới là thế nào, sao cô có thể cam lòng để cô bé còn nhỏ như vậy rời khỏi thế giới này?

Năm năm qua hiện lại trong lòng Thẩm Hạ Lan. Nghê Nghê ngây thơ hoạt bát, hiểu chuyện như vậy, hiện tại cô bé không hề tức giận, vậy thì người làm mẹ này có gì không làm được chứ, bây giờ người duy nhất có thể cứu Thẩm Nghê Nghê ở trước mắt, cô còn có gì phải do dự nữa? Không nỡ điều gì?

Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng xoa đầu Thẩm Nghê Nghê, tóc cô bé khô vàng, không có màu đen như những đứa trẻ khác, vô cùng thiếu chất dinh dưỡng.

Một đứa bé nhỏ như vậy lại phải chịu cực khổ như thế, nước mắt của cô giống như hạt ngọc rơi xuống.

Có lẽ Thẩm Nghê Nghê cảm nhận được Thẩm Hạ Lan đã đến nên tỉnh lại.

Cô bé nhìn Thẩm Hạ Lan rơi nước mắt thì yếu ớt mở miệng.

“Mẹ…”

Thẩm Hạ Lan vội vàng lau khô nước mắt, nở nụ cười rạng rỡ nhất với con gái.

“Bé cưng ngoan, có phải con đau ở đâu đúng không?”

Thẩm Nghê Nghê lắc đầu, nhìn Thẩm Hạ Lan thấp giọng hỏi nói: “Ba tới rồi sao?”

Trái tim Thẩm Hạ Lan bỗng siết chặt lại, cười nói: “Ba tạm thời có việc nên chưa quay về, nhưng ba rất quan tâm Nghê Nghê, Nghê Nghê nhất định sẽ không sao.”

“Mẹ, có phải mẹ rất lo lắng cho con đúng không? Hình như con nhìn thấy anh trai, anh trai nói sẽ đưa mẹ trở về. Con cũng không biết có phải mình đang nằm mơ hay không, con đột nhiên rất nhớ rất nhớ anh trai.”

Thẩm Hạ Lan nghe Thẩm Nghê Nghê nói như vậy thì nước mắt càng chảy ra.

“Lát nữa Minh Triết sẽ quay lại. Nghê Nghê nhà chúng ta là đứa bé kiên cường nhất, cũng là đứa bé hiểu chuyện nhất.”

“Mẹ, con lạnh, mẹ ôm con một cái được không?”

Ánh mắt Thẩm Nghê Nghê hiện lên sự cầu xin.

Thẩm Hạ Lan không nói gì, lên giường ôm Thẩm Nghê Nghê vào lòng.

Cô bé đã gầy như da bọc xương, giống như chú mèo nhỏ cuộn vào trong lòng Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy mũi chua xót, nước mắt không ngừng rơi xuống, không thể ngăn lại được.

Thẩm Nghê Nghê dựa vào lòng Thẩm Hạ Lan, yếu ớt nói: “Con rất muốn đi công viên trò chơi. Con cũng muốn đến nhà trẻ. Anh Diệp Tranh nói nhà trẻ có rất nhiều bạn học nhỏ chơi với anh ấy, còn có rất nhiều đồ chơi. Mẹ, mẹ nói con có thể đi được không?”

“Có thể! Chỉ cần lần này Nghê Nghê làm xong phẫu thuật thì đi đâu cũng được. Mẹ đưa con đến công viên trò chơi, mẹ đưa con đi ăn ngon, con muốn đi đâu thì mẹ đưa con đi được không?”

“Còn có anh trai và ba, còn có anh Diệp Tranh…”

Thẩm Nghê Nghê vô cùng mong chờ.

Đối với đứa trẻ khác thì mong ước đơn giản như vậy vốn không gọi là mong ước, nhưng đối với Thẩm Nghê Nghê mà nói thì đó lại là hy vọng xa vời.

Cô bé nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Thời tiết hôm nay thật là tốt, không biết công viên trò chơi có náo nhiệt hay không…”

“Có, mẹ nhất định sẽ đưa con đi!”

Thẩm Hạ Lan không ngừng hứa hẹn với Thẩm Nghê Nghê, nhưng Thẩm Nghê Nghê không còn nói gì với Thẩm Hạ Lan.

“Nghê Nghê, Nghê Nghê…”

Thẩm Hạ Lan khẽ gọi tên Thẩm Nghê Nghê lại phát hiện Thẩm Nghê Nghê lại hôn mê, chẳng qua lần này hô hấp càng yếu đi.

“Nghê Nghê!”

Thẩm Hạ Lan tan nát cõi lòng, sau đó cô đột nhiên nghĩ tới gì đó, che miệng mình lại, nhanh chóng đặt Nghê Nghê đặt ở trên giường, cô xoay người nhìn Tiểu Thi vẫn còn trong phòng bệnh nói: “Chỉ cần cô có thể cứu con gái của tôi, tôi đồng ý bất cứ điều kiện gì của cô, nhưng tôi cần cô hiến tạng ngay bây giờ được không?”

Trong lòng cô đang chảy máu, tan nát cõi lòng.

Cô không muốn vứt bỏ tình yêu cứu con gái, nhưng lúc cô đối diện với Thẩm Nghê Nghê thì mọi thứ trở nên không quan trọng gì nữa.

Không phải nói cô không yêu Diệp Ân Tuấn, cũng không phải nói cô không muốn ở bên Diệp Ân Tuấn đến đầu bạc răng long, nhưng nếu nói cô mang theo tính mạng của con gái để bảo vệ tình yêu của mình thì cô không làm được!

Cho dù Diệp Ân Tuấn hay là Thẩm Nghê Nghê thì cô đều đau lòng, không nỡ, nhưng cô biết Diệp Ân Tuấn sẽ hiểu cho cô.

Anh nhất định sẽ hiểu cho cô đúng không?

Thẩm Hạ Lan chỉ có thể an ủi mình, giải thích cho mình như vậy, nhưng trong lòng lại đau đớn giống như muối xát vào vết thương, càng ngày càng đau, càng ngày càng khó chịu, nhưng hiện tại cô không thể gục ngã, không thể để mình đau lòng khổ sở, bởi vì Thẩm Nghê Nghê vẫn đang chờ cô!

Tiểu Thi nhìn cảm xúc trong mắt Thẩm Hạ Lan thì đột nhiên chấn động.

Từ nhỏ cô ta không biết ba mẹ mình là ai, cũng không biết cảm giác được người khác yếu thương quý trọng là thế nào, nhưng lúc này Thẩm Hạ Lan thật sự làm cho cô ta cảm động.

Nếu cô ta cũng có người mẹ như vậy, có phải cuộc sống của cô ta cũng sẽ khác hay không?

Cho dù nghèo một chút, khổ cực một chút, mệt mỏi một chút cũng không sao cả, chỉ cần sự ấm áp thì được rồi.

Tiểu Thi vội vàng quay đầu đi, sờ soạng khóe mắt ướt át, thấp giọng nói: “Tôi đồng ý, tôi lập tức đi ký tên hiến tạng.”

“Tôi cũng sẽ tìm người viết ra điều kiện của chúng ta, tôi sẽ ký, tôi…”

“Không cần, tôi tin cô. Một người phụ nữ có thể làm mọi thứ vì đứa bé thì có lẽ nhân phẩm cũng đáng tin!”

Tiểu Thi cắt ngang lời Thẩm Hạ Lan nói, sau đó xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi theo ra ngoài, nói bà Diệp vào xem Thẩm Nghê Nghê, đồng thời gọi bác sĩ chuẩn bị bắt đầu phẫu thuật.

Bà Diệp có chút ngây ra.

“Không phải nói Ân Tuấn quay về hiến thận cho con bé sao?”

Thẩm Hạ Lan cắn môi dưới nói: “Ân Tuấn không đến được, anh ấy bị thương, trước mắt vẫn đang hôn mê bất tỉnh.”

“Cái gì?”

Bà Diệp suýt nữa ngã xuống, may là Thẩm Hạ Lan đỡ lấy.

“Con xin lỗi, mẹ, con…”

“Được rồi, hiện tại đã có cách cứu Nghê Nghê?”

Dù sao bà Diệp đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, tuy rằng có chút đau lòng cho Diệp Ân Tuấn, cũng lo lắng cho tình hình của Diệp Ân Tuấn, nhưng bà ta là một người phụ nữ, biết bên Thẩm Hạ Lan cần bà chống đỡ, cho nên và chỉ có thể cố kìm nén sự đau lòng, thấp giọng hỏi Thẩm Hạ Lan về chuyện của Thẩm Nghê Nghê.

Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Cô gái đi sau lưng con tương thích với Nghê Nghê, cũng rất ăn khớp, cô ta bằng lòng hiến thận, bọn con đã ký tên nên có thể bắt đầu sắp xếp phẫu thuật.”

“Đứa nhỏ này bao nhiêu tuổi?”

Bà Diệp nhìn Tiểu Thi cách đó không xa thì có chút thắc mắc hỏi.

Thẩm Hạ Lan không biết nên trả lời thế nào nhưng vẫn nói: “Khoảng mười tám chín tuổi.”

“Ba mẹ cô ta đồng ý sao? Đứa bé nhỏ như vậy nếu hiến một quả thận thì có lẽ cuộc sống sau này sẽ thay đổi rất lớn, cô ta thiếu tiền? Hay là…”

“Mẹ, con đã giải quyết xong chuyện này, mẹ đừng lo lắng, hiện tại con chỉ quan tâm đến Nghê Nghê, cô bé không thể chờ được nữa. Huống chi Tiểu Thi là cô nhi.”

Thẩm Hạ Lan biết mình nói như vậy không tốt lắm, nhưng cô chỉ là một người mẹ, thật sự chỉ là một người mẹ.

Dường như bà Diệp hiểu tâm trạng Thẩm Hạ Lan nên thở dài một tiếng nói: “Mẹ có nói mấy câu với đứa bé kia không?”

Thẩm Hạ Lan gật đầu.

Bà Diệp đi tới trước mặt Tiểu Thi.

“Cô tên là Tiểu Thi?”

Tiểu Thi thấy bà Diệp đi tới thì có chút bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu.

“Vâng, bà là?”

“Tôi là bà nội của Nghê Nghê, nghe nói cô chủ động hiến thận muốn cứu cháu gái tôi, cả nhà họ Diệp chúng tôi rất biết ơn cô. Cho dù cô cần tiền hay là yêu cầu gì thì nhà họ Diệp chúng tôi cũng chăm sóc cô giống như con cháu trong nhà. Tôi nghe nói cô là cô nhi, từ nay về sau cô là người nhà họ Diệp chúng tôi. Nếu cô không chê, tôi có thể nhận cô làm con nuôi, đối xử giống như cô chủ nhà họ Diệp.”

Bà Diệp nói lời này làm cho Tiểu Thi hơi sửng sốt.

Cô chủ nhà họ Diệp?

Thân phận đúng là không tệ, nhưng…

Cô ta nhìn Thẩm Hạ Lan cách đó không xa, thấp giọng nói: “Chuyện này không cần bà Diệp quan tâm, tôi và Thẩm Hạ Lan đã bàn xong điều kiện, cho dù hậu quả thế nào thì tôi đã nghĩ kỹ. Cảm ơn bà.”

“Tôi nói thật. Cô đã cứu cháu gái tôi, tôi sẽ coi cô giống như con gái ruột. Cô muốn tiếp tục đi học hay là muốn ra nước ngoài đào tạo chuyện sâu, hoặc là muốn gây dựng sự nghiệp, nhà họ Diệp cũng có thể ủng hộ cô.”

Bà Diệp cho rằng mình nói không đủ rõ ràng nên nói lại một lần nữa.

Tiểu Thi động lòng, nhưng trong đầu cô ta nhớ tới chuyện Diệp Ân Tuấn đối xử rất tốt với Thẩm Hạ Lan, tình cảm đó, ánh mắt đó làm cho cô ta không muốn từ bỏ.

“Chuyện này nói sau đi, bà Diệp, tôi đi ký tên, nếu không thì chỉ sợ cháu gái bà không chờ nổi nữa.”

Tiểu Thi nói xong thì gật đầu với bà Diệp, sau đó xoay người rời đi.

Thẩm Hạ Lan đi theo, thấp giọng nói: “Mẹ, con đi chuẩn bị một chút.”

“Đi đi, mẹ sẽ chăm sóc cho Nghê Nghê.”

Thẩm Hạ Lan xoay người rời đi, nhưng tâm trạng rất nặng nề.

Diệp Tranh đã vào phòng bệnh, bà Diệp cũng không thể ở bên ngoài quá lâu, không khỏi nhanh chóng quay lại.

Bởi vì đã sớm kiểm tra, Tiểu Thi ký tên phẫu thuật hiến tạng xong thì bệnh viện bắt đầu sắp xếp phẫu thuật.

Để phòng xảy ra chuyện, Thẩm Hạ Lan đã tìm một bác sĩ mổ chính từ nước Mỹ về đây. Về chuyện này, bệnh viện không đồng ý, nhưng Hoắc Chấn Đình vẫn kịp thời chạy tới.

Thế lực nhà họ Hoắc làm cho viện trưởng không thể không đồng ý, mà bên Tống Dật Hiên cũng nổi giận lôi đình, người trong bệnh viện lập tức hoảng sợ, cũng không biết rốt cuộc cậu Tống muốn tìm người nào, muốn làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.