Cục Cưng Có Chiêu

Chương 32: Rò rỉ bí mật công ty



Tất cả mọi người trong tập đoàn Hoàn Trí đều hơi hoảng loạn vì sự cố trong buổi lái thử của nhà thiết kế Lisa, thậm chí còn có những phóng viên muốn thu thập thông tin hữu ích từ các nhân viên, khung cảnh ít nhiều có phần hỗn loạn.

Thẩm Minh Triết nhìn căn phòng mình vừa bước vào, chỉ có hai màu đen trắng đan xen, nhưng lại rất lộng lẫy, bàn làm việc bằng gỗ dường như có giá trị rất lớn.

Cậu nhảy lên ghế văn phòng, mở máy tính lên, mới nhận ra đây là văn phòng của Diệp Ân Tuấn.

Quả nhiên là ông trời cũng đang giúp cậu.

Văn phòng của Diệp Ân Tuấn không giống với những người khác, máy tính của anh có mật khẩu. Thẩm Minh Triết cau mày nhìn, đôi tay linh hoạt gõ bàn phím, trên màn hình xuất hiện một chuỗi ký hiệu đặc biệt, nhanh chóng tạo thành một ổ đĩa CD, không đến vài giây, mật khẩu mở máy đã bị bẻ khóa, nhưng đối với mật khẩu này, Thẩm Minh Triết lại nhíu mày một lần nữa.

Làm sao có thể như thế được?

Cậu không tin vào ma quỷ lại tắt máy, sau khi bật lại dùng mật khẩu đăng nhập, lát sau vậy mà lại có thể lên được. Sắc mặt Thẩm Minh Triết tối sầm, nhưng không hề dừng lại, mà lại bấm tới hồ sơ bí mật của Diệp Ân Tuấn, lấy ra những bí mật cốt lõi của tập đoàn Hoàn Trí.

Thẩm Minh Triết xem nhưng không hiểu tài liệu nào hữu ích và tài liệu nào vô dụng, nhưng có một tài liệu được Diệp Ân Tuấn đánh dấu bằng bút đỏ, chắc phải là một tài liệu đặc biệt.

Nghĩ vậy, Thẩm Minh Triết mở tập tin lên, một loạt dữ liệu hiện ra. Cậu xem không hiểu, nhưng vẫn lấy ra những dữ liệu đó, sau đó đưa lên mạng thương mại.

Một thời gian nữa, toàn bộ giới kinh doanh Hải Thành sẽ náo động.

Sau khi hoàn thành tất cả, Thẩm Minh Triết nhảy ra khỏi ghế văn phòng, xóa sạch dấu vết của mình, nghênh ngang rời khỏi phòng làm việc của Diệp Ân Tuấn.

Đây là một sự dạy dỗ nhỏ mà cậu dành cho Diệp Ân Tuấn, nếu sau này mẹ có gì không ổn, cậu sẽ tiếp tục khiến Diệp Ân Tuấn phải hối hận. Cậu nhất định phải bảo vệ mẹ, không bao giờ để mẹ phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào.

Đôi mắt Thẩm Minh Triết bừng lên tia sáng kiên định, từ cầu thang bình thường đi xuống, nhân lúc có nhiều người quay lại nhà trẻ.

Mà Diệp Ân Tuấn thì đang mang nét mặt lo lắng không yên tâm chờ đợi ở cửa phòng phẫu thuật của bệnh viện, Tống Đình đã nhanh chóng chạy đến.

"Tổng giám đốc Diệp, xảy ra chuyện rồi. Dữ liệu về dự án mà công ty chúng ta sẽ đấu thầu vào tuần tới toàn bộ đều đã bị công bố trên mạng thương mại."

"Cái gì?"

Nét mặt của Diệp Ân Tuấn ngay lập tức thay đổi.

Công ty chuẩn bị hồ sơ dự thầu cho dự án này đã một năm rồi, lợi dụng nhiều mối quan hệ khác nhau để gỡ bỏ mọi loại nút thắt mới giành được tư cách tham gia đấu thầu. Tất cả mọi người đều đã phải làm việc vô cùng tận tâm tận lực xuyên mấy đêm mới tìm ra dữ liệu đấu thầu, sao đột nhiên lại bị phơi bày hết ra như vậy?

"Có điều tra ra chuyện gì đang xảy ra không?"

Vẻ mặt của Diệp Ân Tuấn hơi khó coi, nhưng vẫn nhìn đèn trong phòng mổ không rời.

Nếu là bình thường, anh đã vội vàng trở lại công ty càng sớm càng tốt, nhưng bây giờ người trong phòng mổ là Thẩm Hạ Lan, rất có thể là người vợ đã mất tích cách đây năm năm của anh, nói thế nào thì anh cũng không thể bỏ đi được.

Tống Đình nhìn theo ánh mắt của Diệp Ân Tuấn liếc về hướng phòng mổ, mặc dù rất ngạc nhiên khi thấy Diệp Ân Tuấn quan tâm Thẩm Hạ Lan dường như đến mức có phần căng thẳng, nhưng vẫn thấp giọng nói: “Bộ phận kỹ thuật đã điều tra ra là dữ liệu bị rò rỉ là từ văn phòng của anh. Địa chỉ IP cũng đúng là như vậy. Nhưng thư ký lại nói rằng không có ai vào văn phòng của anh. "

"Vậy thì là ma à? Giữa ban ngày ban mặt có một con mà vào trong văn phòng của tôi sao? Nói với bộ phận kỹ thuật, nếu không thể tìm ra người này là ai thì bảo mấy tên khốn đó cút hết cho tôi!"

Tâm trạng Diệp Ân Tuấn đang rất tồi tệ.

Chiếc xe do đích thân anh thiết kế, hơn nữa còn được bảo dưỡng thường xuyên. Làm sao Thẩm Hạ Lan lái thử lại có thể xảy ra vấn đề chứ?

"Đúng rồi, anh đã kiểm tra về chiếc xe chưa?"

"Tôi đã kiểm tra rồi, nhưng chiếc xe đã nổ tung, rất nhiều manh mối không còn nữa, hơn nữa chiếc xe đó mới được đưa đi bảo dưỡng và kiểm tra cách đây vài ngày nên chắc chắn không có vấn đề gì."

Tống Đình cũng rất nghi ngờ điều này.

Không ai dám động tay vào chiếc xe riêng của Diệp Ân Tuấn, hơn nữa họ đều biết Diệp Ân Tuấn thích chiếc xe này, mỗi ngày đều có người kiểm tra độ an toàn của xe, sao lại có thể xảy ra tai nạn như vậy? Nhưng Thẩm Hạ Lan tuyệt đối không thể tự mình gây ra tin tức lớn như vậy.

Tống Đình nghĩ mãi không ra, cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng và tức giận của Diệp Ân Tuấn khiến anh ta cảm thấy giống như bị lăng trì vậy, đành phải vò đầu bứt tai nói: “Tổng giám đốc Diệp, tập đoàn H`J ở Mỹ cũng đã nhận được tin tức. Chiều hoặc tối nay chủ tịch Đường có thể sẽ tới."

Diệp Ân Tuấn lại cau mày.

"Trước tiên hãy điều tra vụ rò rỉ bí mật của công ty và cố gắng lấy lại dữ liệu đấu thầu càng nhiều càng tốt. Tin tặc đã xâm nhập công ty vài ngày trước đã tìm ra chưa? Không bằng cùng nhau điều tra đi."

"Vâng."

Tống Đình bỏ chạy thật nhanh, thực sự không thể chịu nổi cơn giận dữ của Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn nhìn về hướng phòng mổ, nóng lòng như lửa đốt.

Công ty xuất hiện chuyện rò rỉ bí mật như vậy, Thẩm Hạ Lan đột nhiên lại gặp phải một tai nạn như thế. Lẽ nào mọi thứ đều đã được lên kế hoạch trước? Là công ty đối thủ làm sao?

Anh không nghĩ ra được lý do vì sao, dứt khoát không quan tâm cái gì nữa, dồn thẳng hết tâm tư cho Thẩm Hạ Lan.

Thời gian từng giây từng phút trôi đi, trái tim Diệp Ân Tuấn càng thêm căng thẳng.

Anh đi tới đi lui, từ lâu đã mất đi sự điềm tĩnh, trấn định của một cấp trên.

Cuối cùng, sau hơn hai giờ, đèn trong phòng mổ vụt tắt.

Diệp Ân Tuấn chạy nhanh về phía trước.

"Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?"

Diệp Ân Tuấn không nhận ra rằng giọng nói của mình đang run rẩy.

Bác sĩ biết Diệp Ân Tuấn, mọi người ở Hải Thành đều biết Diệp Ân Tuấn là nhân vật như thế nào, giờ có người anh quan tâm và coi trọng như vậy, bác sĩ đương nhiên không dám lơ là.

"Tổng giám đốc Diệp, cô gái này bị thương khá nặng. Chân phải có mấy chỗ bị gãy, cần nghỉ ngơi một thời gian. Những phần khác hiện tại cũng không tệ lắm, nhưng phải quan sát một đêm. Nếu dữ liệu ngày mai bình thường thì sẽ không sao."

Bác sĩ nhanh chóng nói.

Diệp Ân Tuấn nhíu mày càng sâu hơn.

"Trên người cô ấy chảy nhiều máu như vậy, làm sao chỉ bị gãy xương một chỗ? Anh đã kiểm tra kỹ chưa? Có bỏ sót gì không?"

Diệp Ân Tuấn nắm chặt cánh tay bác sĩ, sức lực khiến bác sĩ hơi nhíu mày.

"Tổng giám đốc Diệp, máu trên người cô gái này nhuộm lên người sau cú va đập vào trán. Cô ấy chắc cũng là một người lái xe khá tốt. Vào thời điểm quan trọng, chắc là tránh những bộ phận quan trọng khỏi va đập mạnh, giảm thiểu thương tích đến mức thấp nhất, nhìn thì có vẻ đáng sợ nhưng thực ra không có nhiều vết thương đến thế. Chúng tôi đã kiểm tra cẩn thận rồi, ngoại trừ xương chân phải bị gãy, những chỗ khác đều là vết thương nhẹ, vết thương trên trán sẽ không bị hủy hoại nhan sắc. Chúng tôi đều đã xử lý chu đáo nên Tổng giám đốc Diệp hãy yên tâm."

Nghe bác sĩ nói vậy, Diệp Ân Tuấn cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Anh nhìn Thẩm Hạ Lan bị đẩy ra, gương mặt vốn dĩ đỏ hồng rạng rỡ lúc này lại tái nhợt như tờ giấy, anh chỉ cảm thấy có một đôi bàn tay vô hình túm chặt lấy ngực của mình siết chặt từng chút từng chút một.

"Hãy sắp xếp cho cô ấy phòng bệnh VIP tốt nhất, và yêu cầu các y tá đặc biệt chăm sóc."

"Không cần đâu, Tổng giám đốc Diệp, vẫn nên để tôi chăm sóc cô ấy đi."

Lam Tử Thất đã đến từ lâu, nhưng vẫn chưa bước tới chào hỏi Diệp Ân Tuấn, cô ấy thấy Diệp Ân Tuấn có vẻ lo lắng cho Thẩm Hạ Lan, nhưng cô ấy không hề cảm kích.

Thẩm Hạ Lan hiện tại là một người có gương mặt khác, đối với Diệp Ân Tuấn mà nói thì chính là một người xa lạ.

Anh ta vậy mà có thể quan tâm đến một người xa lạ như vậy, nhưng năm năm trước anh ta lại có thể đối xử tàn nhẫn với Thẩm Hạ Lan đến thế, Lam Tử Thất càng nhìn càng thấy tức giận. Lúc này nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói muốn y tá đặc biệt chăm sóc Thẩm Hạ Lan, Lam Tử Thất nhanh chóng đứng dậy, tiến thẳng đến trước mặt Diệp Ân Tuấn, ngăn cách anh với Thẩm Hạ Lan.

"Tổng giám đốc Diệp bận như vậy, nhất định sẽ không thể ở lại đây đích thân chăm sóc. Về phần y tá chăm sóc đặc biệt, tôi nghĩ là vẫn nên bỏ đi. Lisa nhà chúng tôi không cần người lạ chăm sóc."

Sự thù địch toát lên từ trong ánh mắt và trên cơ thể của Lam Tử Thất.

Diệp Ân Tuấn nhìn cô ấy bảo vệ Thẩm Hạ Lan sau lưng anh như một con gà nhỏ, không thể không nhớ đến việc cô ấy cũng đã bảo vệ Thẩm Hạ Lan như thế trước mặt anh vài năm trước.

Bây giờ cô ấy đối xử với Lisa như vậy, ngoại trừ khuôn mặt khác lạ, mọi thứ khác đều giống hệt như khi Thẩm Hạ Lan còn ở đó, anh thực sự không thể nói với bản thân rằng tất cả những điều này đều chỉ là trùng hợp.

Diệp Ân Tuấn liếc nhìn Lam Tử Thất đầy ẩn ý, nhàn nhạt nói: "Được rồi, vậy cô phải chăm sóc tốt cho cô ấy. Tôi sẽ tính tiền lương cho cô theo giá tiền y tá chăm sóc đặc biệt."

"Tôi không muốn mấy đồng tiền hôi thối của anh, và tôi cũng không phải là y tá đặc biệt mà anh thuê đến. Lisa cần nghỉ ngơi. Xin Tổng giám đốc Diệp hãy quay về đi, nhân tiện cũng đưa mấy phóng viên đó về đi."

Toàn thân Lam Tử Thất run lên.

Anh ta vẫn như trước, quen dùng tiền và quyền lực để trấn áp người khác. Cảm giác ưu tú đứng trên cao nhìn xuống như thế mới khiến Thẩm Hạ Lan đau khổ như vậy có phải không?

Diệp Ân Tuấn bỏ ngoài tai lời nói của Lam Tử Thất, nhìn Thẩm Hạ Lan vẫn đang hôn mê, thấp giọng nói: "Không cần tiền thì cút đi. Tôi sẽ nhờ y tá đặc biệt tốt nhất chăm sóc cho cô ấy. Dù sao cô ấy cũng là nhà thiết kế hợp tác với tập đoàn Hoàn Trí của tôi, chỗ này không đến lượt một cô giáo nhà trẻ nhỏ bé xen vào chuyện của tôi."

"Anh……"

Lam Tử Thất tức giận đến muốn chết, nhưng Diệp Ân Tuấn không thèm để ý đến cô ấy nữa, xoay người rời đi, bóng lưng cao thẳng dường như người hoảng sợ đưa Thẩm Hạ Lan đến cách không lâu không phải là anh vậy.

"Đồ đàn ông cặn bã."

Lam Tử Thất hung hăng chửi rủa rồi mới đẩy Thẩm Hạ Lan vào trong phòng.

Diệp Ân Tuấn quả là có năng lực, anh ta vừa rời đi, đã đuổi hết đám người hỗn tạp đó ra khỏi bệnh viện.

Nhìn Thẩm Hạ Lan vẫn nằm bất tỉnh trên giường bệnh, Lam Tử Thất cảm thấy vô cùng đau lòng.

Đúng lúc này, điện thoại của cô ấy vang lên, là Thẩm Minh Triết gọi đến.

Lam Tử Thất lúc này mới nhớ đến chuyện báo bình an cho Thẩm Minh Triết.

"Minh Triết, mẹ của con không sao, vừa mới ra khỏi phòng mổ, nhưng vẫn chưa tỉnh dậy. Đợi khi nào mẹ con tỉnh, cô sẽ đón con đến có được không?"

"Được. Vậy phiền dì Lam chăm sóc mẹ con."

Những gì Thẩm Minh Triết nhỏ xíu nói khiến Lam Tử Thất cảm thấy đặc biệt đau lòng.

"Không sao đâu, có dì ở đây, dì hứa sẽ chăm sóc mẹ con thật tốt."

Sau khi Thẩm Minh Triết cúp điện thoại, trên mặt cũng không có nụ cười.

Làm thế nào mà mẹ có thể đột nhiên gặp tai nạn ở đường đi thử?

Thẩm Minh Triết biết kỹ năng lái xe của cô, cậu không tin lần này là một tai nạn.

Thẩm Minh Triết quay trở lại phòng máy tính nhà trẻ, định đăng nhập vào máy tính tìm cha đỡ đầu Đường Trình Siêu, nhưng đột nhiên lại phát hiện ra rằng tài khoản của mình đang bị người khác theo dõi.

Cậu ta lập tức nheo mắt.

Diệp Ân Tuấn đã lần ra dấu vết tài khoản của mình sớm như vậy sao?

Không thể nào?

Không phải cậu rõ ràng đã loại bỏ mọi dấu vết rồi sao?

Vẻ mặt Thẩm Minh Triết đột nhiên trở nên nghiêm trọng, đôi tay nhỏ nhanh chóng gõ bàn phím, phát hiện hệ thống theo dõi bên kia đang theo dõi mình như hình với bóng.

Cậu đột nhiên cảm thấy hơi khủng hoảng, cái trán nhỏ nhắn lập tức chảy một tầng mồ hôi lạnh dày đặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.