Cục Cưng Có Chiêu

Chương 401: Tôi rảnh như vậy sao?



Tống Dật Hiên ở Hải Thành nhiều năm như vậy, đều luôn có các mác của công tử đào hoa, tất cả những người phụ nữ từng qua lại cũng không có ai nói sức chiến đấu của Tống Dật Hiên không mạnh, đây vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người nói thận của anh ta không tốt.

Vẻ mặt tức giận của anh ta có hơi tím tái.

“Cậu Diệp vẫn là giữ lại cho bản thân dùng đi, tôi nghe nói cậu Diệp gần đây phòng đơn gối chiếc, không biết cảm giác như thế nào hả? Anh nói một người độc thân như tôi, mỗi ngày đều có người phục vụ, cậu Diệp anh nói thế nào cũng là một người đã kết hôn, chắc sẽ không phải là phương diện đó không được, vợ mới chạy rồi chứ?”

Tống Dật Hiên cũng là bị Diệp Ân Tuấn kích thích, bây giờ nghĩ cái gì thì nói, hoàn toàn quên mất Hạ Thẩm Lan còn ở chỗ này của anh ta, cũng quên mất Hạ Thẩm Lan tại sao về chỗ này.

Lời này vừa nói ra, bầu không khí xung quanh bỗng chốc hạ thấp, mặc kệ là Tống Đình hay người bên cạnh Tống Dật Hiên đều run cầm cập, dù sao sắc mặt của Diệp Ân Tuấn đã lạnh không giống bình thường rồi.

“Ha ha, cậu Tống thật sự là giỏi ăn nói, không biết cấp bậc này cậu Tống như thế nào.

Diệp Ân Tuấn lạnh mặt nói.

Điện thoại còn đang đổ chuông.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn là cố tình không nghe điện thoại của cô.

Người đàn ông này rốt cuộc muốn làm cái gì?

Cô không hề biết Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên ở dưới đã khai chiến rồi.

Nhìn số điện thoại trên điện thoại, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn càng lạnh.

Bây giờ mới nhớ tới điện thoại cho anh, chắc cũng là vì sáng sớm anh qua đây tìm Tống Dật Hiên gây phiền phức, cho nên muốn cản anh.

Vợ của anh, vợ của anh, bây giờ ở chỗ này của Tống Dật Hiên không nói, còn muốn nói chuyện giúp Tống Dật Hiên, lúc này tâm trạng của Diệp Ân Tuấn có thể tốt mới lạ.

Anh trực tiếp ném điện thoại cho Tống Đình, lạnh lùng nói: “Nói với cô ấy, tôi không có thời gian nói chuyện điện thoại với cô ấy, bảo cô ấy đợi”

Nói xong, anh tiếp tục xoay người nhìn Tống Dật Hiên: “Nào, để tôi xem thử kỹ thuật cược này của cậu Tống tốt đến đâu”

Nói xong, hai người lần nữa sát phạt nhau.

Tống Đình căn bản không biết số điện thoại này, có điều nếu Diệp Ân Tuấn đã nói như thế rồi, Tống Đình tự nhiên là không dám làm trái, ấn nút nghe, cũng không nghe đối phương nói gì, nói thẳng một câu: “Sếp Diệp rất bận, bảo cô đợi”

Nói xong, Tống Đình đã cúp máy.

Diệp Ân Tuấn hơi sững người, trầm ngâm liếc nhìn Tống Đình.

Tống Đình cảm thấy ánh mắt này của Diệp Ân Tuấn ít nhiều có hơi bức người, không nhịn được hỏi một câu: “Sếp Diệp, đây là điện thoại của ai?”

Diệp Ân Tuấn chưa lên tiếng, xoay đầu đi tiếp tục cùng Tống Dật Hiên chơi ván mới.

Tống Đình có hơi không bình tĩnh rồi, ánh mắt này không đúng, sao còn mang một tia sát khí.

Đây nếu như là người không quan trọng, chắc cũng sẽ không có được số điện thoại này, nhưng nếu như là người quan trọng, Sếp Diệp sao ngay cả tên cũng không có để?

Càng nghĩ càng cảm thấy bất an, Tống Đình cầm điện thoại của Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài, đến một chỗ yên tĩnh ấn gọi lại.

Thẩm Hạ Lan sau khi bị Tống Đình cúp mày thì tức giận đến cả người run rẩy.

Được lắm Diệp Ân Tuấn, hôm qua mới ăn sạch cô xong, hôm nay thì không thèm cho cô mặt mũi rồi có phải không?

Còn kêu cô đợi!

Đượ!

c Cô đợi!

Chỉ sợ lát nữa ai đó có thể chịu được lửa giận của cô hay không.

Khi Thẩm Hạ Lan đang tức đến nghiến răng nghiến lợi, điện thoại của Diệp Ân Tuấn lại gọi tới.

Thẩm Hạ Lan tức quá trực tiếp tắt máy.

Người dám cúp điện thoại của Diệp Ân Tuấn, Tống Đình bây giờ trong lòng bắt đầu run rồi.

Không phải chứ?

Anh ta sẽ không xui xẻo như vậy chứ?

Càng nghĩ như thế, Tống Đình càng lo lắng, vội vàng ấn gọi lại lần nữa.

Liên tiếp mấy lần, cơn giận của Thẩm Hạ Lan cứ tăng lên dần.

Khi điện thoại vừa kết nối, Thẩm Hạ Lan cũng mặc kệ đối phương muốn nói cái gì, trực tiếp phát hỏa.

“Diệp Ân Tuấn, anh được đấy! Không phải kêu em đợi sao? Vậy còn gọi điện cho tôi làm cái gì? Em nói cho anh biết, hôm nay anh đừng xuất hiện ở trước mặt em, nếu không hai chúng ta không xong đâu!”

Nói xong, Thẩm Hạ Lan trực tiếp cúp máy.

Tống Đình bây giờ chân đều mềm nhũn rồi.

Là mợ chủ!

Vậy mà là mợ chủ!

Trời ạt!

Anh ta vậy mà cúp điện thoại của mợ chủ, còn kêu mợ chủ đợi?

Tống Đình cảm thấy bản thân mấy ngày nay chắc chản là đi theo Diệp Ân Tuấn đến sòng bạc, vứt IQ của mình ở nhà rồi.

Làm sao đây?

Lát nữa nếu như Diệp Ân Tuấn thật sự có chuyện gì với mợ chủ, anh ta phải làm sao?

Tống Đình thật sự là khóc không ra nước mắt rồi.

Anh ta có hơi buồn bực quay lại bên cạnh Diệp Ân Tuấn, mới phát hiện số chip trước mặt Diệp Ân Tuấn lại tăng lên nhiều rồi.

Ai nói kỹ thuật cược của Diệp Ân Tuấn không được chứ?

Giờ đối đầu với Tống Dật Hiên, quả thật là kỳ phùng gặp địch thủ.

Sắc mặt của Tống Dật Hiên có hơi không tốt lắm rồi.

Người sáng sớm bị lôi dậy không nói, một lát mất 30 tỷ, anh ta thậm chí còn chưa nhìn rõ mình thua như thế nào.

Thật là tà môn.

Diệp Ân Tuấn lại lạnh lùng nói: “Cậu Tống, còn tiếp không?”

“Anh rốt cuộc có ý gì hả?”

Tống Dật Hiên coi như cũng nhìn ra được rồi, Diệp Ân Tuấn này căn bản không phải là kỹ thuật cược không giỏi, chính là nhằm vào anh ta mà tới.

Trước đây cảm thấy Diệp Ân Tuấn còn khá quân tử, bây giờ sao lại vô sỉ như vậy chứ “Khách cược tối hôm qua có phải cũng là anh sắp xếp đến đây gây chuyện đúng không?”

“Tôi rảnh như vậy sao?”

Diệp Ân Tuấn dựa ra sau, trong tay cầm điếu thuốc nghịch.

Từ hôm qua sau khi lên giường với Thẩm Hạ Lan, anh bắt đầu khống chế chứng nghiện thuốc của mình, tuy có hơi khó, nhưng cũng không phải không được.

Tống Dật Hiên thấy anh như này, cũng biết mình hỏi không ra được gì cả, kiểu này nếu như không để Diệp Ân Tuấn thắng một cách thống khoái, anh còn không biết như thế nào nữa.

“Được, vậy chúng ta một ván quyết định thẳng thua. Một ván này cược toàn bộ số chip anh thấy như thế nào? Mặc kệ ai thắng ai thua, sau ván này chúng ta giải tán, tôi về đi ngủ”

“Được!”

Diệp Ân Tuấn đáp ứng vô cùng sảng khoái, ngược lại khiến Tống Dật Hiên sững ra, có điều trông Diệp Ân Tuấn chắc cũng sẽ không giở trò đâu?

Tống Dật Hiên có hơi bất an về ván cược cuối cùng với Diệp Ân Tuấn, điều đáng tiếc là anh ta vẫn không thể thắng Diệp Ân Tuấn.

Thua cũng thua rồi, Tống Dật Hiên không để tâm đến mấy chục tỷ này, chỉ đứng dậy nói: “Cậu Diệp, nói lời giữ lời, tôi bây có thể đi nghỉ ngơi rồi chứ?”

“Mời tự nhiên!”

Diệp Ân Tuấn một chút cũng không có ý làm khó Tống Dật Hiên, khiến người ta cảm thấy hình như anh sáng sớm đến đây bắt Tống Dật Hiên chơi cá cược, thật sự chỉ là cá cược mà thôi.

Tống Dật Hiên có hơi rối rắm liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, sợ anh hối hận, vội vàng chạy về phòng chuẩn bị đi nghỉ.

Chỉ là quần vừa cởi thì nghe thấy nhân viên phục vụ bên ngoài chạy vào.

“Cậu Tống, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi “Cút! Trời sập xuống cũng không được phép quấy rầy ông đây ngủ!”

Tống Dật Hiên thật sự sắp điên rồi.

Người không ngủ đủ giấc ghét nhất chính là ồn ào, bây giờ anh ta chỉ cảm thấy đầu óc của mình đều muốn nổ tung rồi, huống chi mí mắt của anh ta đã có hơi không mở ra được rồi, nhân viên phục vụ bây giờ gọi to hét lớn, đây không phải là đụng phải họng súng hay sao?

Nhân viên phục vụ bị sự tức giận của Tống Dật Hiên dọa cho giật mình, lại không thể không khóc mà nói: “Cậu Tống, bên phía công ty gọi điện tới, nói khu đất ở ngoại ô thành phố sắp bắt đầu đấu thầu rồi, hỏi anh khi nào thì tới?”

“Buổi đấu thầu không phải là ngày mai sao?”

Tống Dật Hiên cảm thấy mình thật sự vô cùng xui xẻo.

Nhân viên phục vụ lại thấp giọng nói: “Bên phía công ty nói, vừa nhận được thông báo khẩn, tập đoàn Hoàn Trí tham gia cạnh tranh, hơn nữa đã nói với các nhà khác hôm nay bắt đầu: Bốn chữ tập đoàn Hoàn Trí vừa nói ra, Tống Dật Hiên muốn nổ tung rồi.

“Diệp Ân Tuấn! Con mẹ nhà anh!”

Anh ta cuối cùng biết Diệp Ân Tuấn tại sao dứt khoát để mình về đi ngủ như vậy rồi, thì ra là đào hố đợi sẵn anh ta ở đó rồi.

Nhân viên phục vụ không biết Tống Dật Hiên sao lại mắng Diệp Ân Tuấn, có điều cũng không dám hỏi, chỉ có thể đợi ở bên ngoài.

Tống Dật Hiên cảm thấy đầu muốn nứt ra vì đau, nếu như có thể, anh ta thật sự không muốn đi, nhưng Diệp Ân Tuấn người ta bây giờ là một con sói, tập đoàn Hoàn Trí có Diệp Nam Phương quản lý, anh ta thì đi bốn phía làm loạn, anh ta trêu ai chọc giận ai rồi bạn nói đi.

Tống Dật Hiên nhận mệnh đứng dậy, bắt đầu sửa dọn bản thân, không đến vài phút lại xuất hiện trước mặt Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn cười có hơi giống hồ ly.

“Yo, cậu Tống đây là muốn ra ngoài sao? Không phải nói buồn ngủ muốn chết, muốn nghỉ ngơi hay sao? Hay là chúng ta lại làm thêm một ván?”

“Diệp Ân Tuấn, anh hiểm! Anh tốt nhất luôn thuận buồm xuôi gió, nếu không tôi sẽ có một ngày giãm chết anh!”

Tống Dật Hiên hận không thể xé xác Diệp Ân Tuấn ở trước mắt này ra.

Diệp Ân Tuấn lại cười rất là xuân phong đắc ý.

“Hừm, đàn ông ngủ không đủ giấc thì ra đều là cái đức hạnh này. Tống Đình, nhớ lấy, sau này nhất định phải nhắc nhở tôi, kêu tôi ngủ ghê đúng giờ, nếu không cậu xem như thế khiến người ta chê cười”

“Vâng, tôi biết rồi, Sếp Diệp”

Tống Đình và Diệp Ân Tuấn một người ca một người xướng, chọc Tống Dật Hiên tức suýt ói máu, có điều thời gian không kịp nữa rồi, anh ta chỉ đành vội vàng đi.

Diệp Ân Tuấn đợi Tống Dật Hiên đi rồi, lúc này mới thấp giọng nói: “Chúng ta cũng đi thôi, không có ai chơi với chúng ta, chẳng lẽ còn đợi cậu Tống quay về sao? Về nhà ngủ bù, hôm nay thắng được 60 tỷ, sảng khoái!”

Dáng vẻ thiếu đòn này của anh, quả thật khiến người của sòng bạc hận đến ê cả chân răng, còn không thể nói gì.

Ra khỏi sòng bạc, Tống Đình theo thói quen dừng lại mở cửa sau xe.

Diệp Ân Tuấn nhìn Tống Đình, vô cùng quái khí nói: “Cậu bây giờ kêu tôi đi ăn đạn? Hay là quỳ bàn chà quần áo?”

Tống Đình bỗng có hơi buồn bực rồi.

“Sếp Diệp, tôi cũng không biết người đó là mợ chủ, anh chỉ là kêu tôi truyền lời, tôi cũng không có truyền sai”. ngôn tình hài

“Ừm, cũng phải”

Diệp Ân Tuấn mở cửa xe bước xuống, sau đó mỉm cười tà ác nói: “Lát nữa tôi về sẽ nhớ kêu mợ chủ nói thêm vài lời với Lam Tử Thất”

Mặt của Tống Đình lập tức nứt ra.

“Sếp Diệp, tôi sai rồi, tôi đi xin lỗi với mợ chủ không được sao?”

“Cậu đi? Tôi và mợ chủ của cậu mỗi ngày chỉ có chút thời gian gặp mặt như thế, cậu còn muốn chiếm dụng thời gian của chúng tôi? Cậu có mặt mũi lớn thật đấy!”

Diệp Ân Tuấn nói xong thì quen đường quen lối trèo lên cửa số.

Tống Đình cảm thấy mình mặc kệ làm như nào, nói thế nào cũng là sai, anh ta trêu ai chọc ai bạn nói xem.

Hai người này gây nhau, tại sao lần nào người chịu trận đều là anh ta chứ?

Tống Đình thấy Diệp Ân Tuấn ban ngày trèo ban công, chuyện này nếu như bị truyền thông phóng viên biết được, còn không phải náo động các mặt báo một phen hay sao?

Nghĩ tới mình số khổ, anh ta lắc đầu, vẫn là nhanh chóng đứng dậy đi.

Diệp Ân Tuấn trèo bên cửa sổ phải gọi là trơn tru, mắt thấy sắp tới ban công, ‘cạch’ một tiếng, Thẩm Hạ Lan trực tiếp đóng cửa ban công lại, cửa sổ của ban công, trực tiếp nhốt Diệp Ân Tuấn ở bên ngoài, lực đạo đó suýt nữa đập vào mũi của Diệp Ân Tuấn.

“Ôi vãi! Em người phụ nữ này! Em làm gì hả? Mau mở cửa!”

Diệp Ân Tuấn đập cửa sổ của ban công.

Thẩm Hạ Lan lại thản nhiên nói: “Bây giờ những tên trộm này thật là đáng sợ làm càn mà, ban ngày ban mặt dám trèo cửa sổ trèo tường. Không được, em phải báo cảnh sát, tránh lát nữa xảy ra chuyện gì đó”

Rồi, cô còn thật sự cầm điện thoại định báo cảnh sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.