Cục Cưng Có Chiêu

Chương 403: Em đi theo anh



Diệp Ân Tuấn thế nào cũng nghĩ không thông chuyện của 5 năm trước còn có ai là con cá lọt lưới.

Hai người trầm mặc một lúc, Thẩm Hạ Lan lại cầm bức ảnh lên xem một lần nữa, sau đó thấp giọng nói: “Có lẽ em biết người này là ai rồi”

“Là ai?”

Diệp Ân Tuấn bỗng trở nên căng thẳng.

Thẩm Hạ Lan cầm bức ảnh nhìn một lúc: “Sở Anh Lạc ban đầu từng nói với em, chuyện này không đơn giản là do thím Trương chủ trương, còn có người khác tham gia, đó chính là mẹ của cô ta Tống Khinh Dao”

Nghĩ tới Tống Khinh Dao con người này, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình và bà ta không có bao nhiêu tiếp xúc, có điều sau 5 năm sau về nước, người này quả thật từng tìm cô gây chuyện.

Mà sau khi Sở Anh Lạc chết, Tống Khinh Dao hình như cũng biến mất, kinh doanh ở Hải Thành của nhà họ Sở trong một đêm toàn bộ dọn đi, sau đó Tống Khinh Dao không thấy tăm hơi đâu nữa.

Trước đây cứ cảm giác người phụ nữ này là vì sau cái chết của con gái mà chịu đả kích, lúc này mới trốn đi, hiện nay xem ra không phải chỉ như thế.

Có lẽ bà ta đem cái chết của Sở Anh Lạc toàn bộ tội danh đổ lên người của Thẩm Hạ Lan.

Hiện nay chẳng qua là trốn trong chỗ tối đợi trả thù mà thôi.

Nghe thấy lời phân tích của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng gọi điện cho Tống Đình.

“Kêu người của chúng ta toàn lực tìm kiếm tin tức của Tống Khinh Dao, mặc kệ là ngoài sáng hay trong tối, tôi đều muốn biết Tống Khinh Dao người phụ nữ này có phải vẫn ở Hải Thành hay không”

“Vâng!”

Tống Đình tuy không biết tại sao đột nhiên muốn tìm tin tức của Tống Khinh Dao, có điều vẫn là lập tức đi làm.

Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi nặng trĩu.

Nếu như là Tống Khinh Dao, chuyện này sợ rằng sẽ không hiền như thế.

“Là em không có suy nghĩ kỹ chuyện này, em cho rằng Sở Anh Lạc chết rồi, tất cả đều kết thúc rồi, không ngờ vậy mà còn có một con cá lọt lưới như Tống Khinh Dao!”

“Ai cũng không ngờ, anh cũng không ngờ, dù sao năm đó người biết chuyện đó quá ít rồi. Có điều vẫn là quay về hỏi thử Triệu Ninh và Tiểu Tử bọn họ”

Lời của Thẩm Hạ Lan đã nhắc nhở Diệp Ân Tuấn.

Bây giờ người có thể biết chuyện năm đó cũng chỉ có người tham gia năm đó.

Diệp Ân Tuấn định gọi điện hỏi, Thẩm Hạ Lan lại nói: “Hỏi ở trước mặt đi, có những lúc điện thoại không phải an toàn”

“Cũng phải, có điều em ở đây dù sao không phải kế lâu dài, hơn nữa nhân viên của nơi này phức tạp, em.. “

Lời của Diệp Ân Tuấn còn chưa nói xong, Thẩm Hạ Lan đã mỉm cười.

“Có phải là em một ngày còn ở nơi này thì anh cứ nhằm vào Tống Dật Hiên một ngày phải không?”

“Em không nỡ rồi sao?”

Khẩu khí của Diệp Ân Tuấn lập tức có một vị chua.

Khóe môi của Thẩm Hạ Lan càng cong hơn.

“Trước đây em sao không phát hiện anh nhỏ mọn như vậy chứ? Anh biết rõ giữa em và Tống Dật Hiên không có gì, còn ngày ngày tính toán như thế làm gì hả?”

“Anh chính là nhìn anh ta không thuận mắt không được sao? Em không có ý gì với anh ta, anh ta đối với em còn không chết tâm.

Diệp Ân Tuấn vừa nghĩ tới mình tìm khắp nơi không tìm được Thẩm Hạ Lan, lại bị Tống Dật Hiên giấu ở chỗ này thì anh mang một bụng lửa giận.

Thẩm Hạ Lan không nói gì nữa, chỉ day đầu của mình nói: “Em có hơi mệt rồi, chuyện tiếp theo giao cho anh rồi, em muốn nghỉ ngơi một lát”

“Có phải là cảm còn chưa khỏi không? Anh xoa bóp giúp em”

Nói rồi, Diệp Ân Tuấn ngồi ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan, đưa tay day huyệt thái dương cho cô.

Thẩm Hạ Lan cứ thế mà dựa vào trong lòng Diệp Ân Tuấn, nghe tiếng hít thở của anh, cảm nhận lực đạo từ tay của anh, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Thật ra ở nơi này, nhân viên phức tạp, Thẩm Hạ Lan sao có thể ngủ yên giấc được? Cho dù là địa bàn của Tống Dật Hiên, cô cũng phải giữ sự tỉnh tạo bất cứ lúc nào, nếu không cô xảy ra chuyện gì ai cũng nói không chắc được.

Hiện nay ở bên cạnh Diệp Ân Tuấn, hơi thở căng cứng đó thả lỏng ra, Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy tất cả mọi sự mệt mỏi từng cơn từng cơn kéo đến, cho nên ngủ thiếp đi.

Thấy dáng vẻ mệt mỏi như này của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn thật lòng không biết có cảm giác gì nữa.

Đây là vợ của anh, người phụ nữ của anh, vốn là người nên được anh che chở bảo vệ, như thế này.

n nay lại khiến cô lâm vào cục diện Nhẹ nhàng đặt Thẩm Hạ Lan nằm trên giường, đắp chăn cho cô, vốn định rời khỏi, nhưng vừa đứng dậy thì cảm nhận được Thẩm Hạ Lan sắp tỉnh, anh lại ngồi xuống.

Cô đây là bộ dạng rất thiếu cảm giác an toàn.

Luôn cho rằng người phụ nữ này không tim không phổi, bây giờ xem ra cô không phải là không tim không phổi, chỉ là thể hiện giả tượng như thế cho người khác nhìn mà thôi.

Diệp Ân Tuấn cuối cùng vẫn là cởi giày trèo lên giường, đem Thẩm Hạ Lam ôm chặt vào trong lòng.

Lần nữa cảm nhận được hơi thở và độ ấm quen thuộc, lần này Thẩm Hạ Lan ngủ có hơi say.

Lúc Tống Đình gọi điện cho Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày, mau chóng cúp máy, sau đó để Thẩm Hạ Lan xuống, lúc này mới đi tới ban công.

“Chuyện gì?”

“Sếp Diệp, tôi hình như đã phát hiện mấy phóng viên đã tới chỗ này rồi, không biết có phải là nhằm vào anh mà tới hay không”

Lời của Tống Đình khiến Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày.

“Có ý đồ gì khác không?”

“Không rõ, khả năng nghe nói anh ở đây thắng tiền, hôm nay lại đến mới sẽ đến đây”

Cũng có khả năng là vì có người đã biết Hạ Lan ở đây, cố tình qua đây chặn người. Không được, Hạ Lan không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa”

Sau khi Diệp Ân Tuấn cúp máy, vội vàng lay Thẩm Hạ Lan tỉnh lại.

“Hạ Lan, tỉnh đi”

“Sao thế?”

Thẩm Hạ Lan khi mở hai mắt ra có hơi mê mang.

Cô mất một lúc mới nghĩ ra mình ở đâu.

“Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Bên ngoài có mấy phóng viên đến, đều là mặc đồ thường tới, anh không biết là nhằm vào anh mà tới, hay là nhằm vào em mà tới, em nghe anh, cùng anh rời khỏi nơi này, anh không thể để em một mình ở lại nơi này. Bây giờ bên phía công ty của Tống Dật Hiên có hạng mục đấu thầu, căn bản không thể ở đây để bảo vệ em được. Anh cũng không thể điều người qua đây, như thế sẽ làm lộ tung tích của em. Em nghe anh, đi theo anh, anh nhất định sẽ bảo vệ em”

Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn nóng bỏng, sắc mặt vô cùng lo lắng và khẩn trương.

Hiểu lầm giữa họ đã gỡ rồi, cô cũng biết Diệp Ân Tuấn không phải vì bức ảnh đó mà chê bai mình vậy thì Thẩm Hạ Lan tự nhiên sẽ không tiếp tục gây sự với anh nữa, chỉ là bây giờ quay về ảnh hưởng đối với anh liệu có nhỏ hơn một chút không?

Dường như biết cô đang nghĩ gì, Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Mẹ nói rồi, là chuyện của nhà họ Diệp, nhà họ Diệp tuyệt đối không trốn tránh. Em cho rằng em và anh công bố thỏa thuận ly hôn thì được rồi sao? Những người đó trong chỗ tối muốn đối phó em, đối phó nhà họ Diệp chúng ta sẽ không cam lòng dừng lại”

“Được, em đi theo anh”

Thẩn Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn khẩn trương như vậy, cũng không nhãn tâm tiếp tục để anh lo lắng nữa, huống chỉ ở lại, đoán chắc Tống Dật Hiên còn không biết phải tổn thất bao nhiêu tiên nữa.

Nghĩ như thế, Thẩm Hạ Lan cũng không thu dọn gì, trực tiếp theo Diệp Ân Tuấn đi tới ban công.

Diệp Ân Tuấn cởi áo khoác của mình ra, chùm kín thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Từ đây đi xuống có được không?”

“Anh xem những huấn luyện đặc biệt vào khoảng thời gian đó của em là làm không sao?

Thẩm Hạ Lan tuy cơ thể có hơi suy nhược, có điều thứ cơ bản nhất vẫn biết.

Cô ở trước, Diệp Ân Tuấn ở sau, hai người thuận theo đường ống trèo xuống.

Tống Đình nhanh chóng mở cửa xe.

“Mợ chủ, mời”

Thẩm Hạ Lan lập tức chui vào.

Cùng lúc này, có mấy chiếc xe của phóng viên lái đến cửa sòng bạc.

Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn hơi nheo lại.

“Tống Đình, lái qua đó lái chậm một chút”

“Vâng”

Tống Đình khởi động xe, khi từ từ lướt qua cửa sòng bạc, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy mấy phóng viên tay cầm máy ảnh, nhanh chóng chạy vào trong sòng bạc.

Nhìn bộ dạng này hình như thật sự nhằm vào cô mà tới.

Tin tức cô ở nơi này vốn được giữ rất kín, rốt cuộc là ai tiết lộ rồi?

Tuyệt đối không thể là Tống Dật Hiên, càng không phải là Diệp Ân Tuấn, lẽ nào trong sòng bạc cũng có người của Tống Khinh Dao?

Lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu lại.

Nếu như hôm nay không phải là Diệp Ân Tuấn ở đây, sợ rằng cô thật sự bị chặn ở đây rồi.

Vừa nghĩ tới sự tàn bạo của những phóng viên này, Thẩm Hạ Lan có hơi không rét mà run.

“Không sao rồi”

Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan vào lòng, thấp giọng nói: Tống Đình, về biệt thự”

“Vâng!”

Nhóm người nhanh chóng quay về biệt thự ven biển của Diệp Ân Tuấn.

Chỗ này là khu vực tư nhân, không có sự cho phép của Diệp Ân Tuấn, ai cũng không vào được.

Sau khi Thẩm Hạ Lan quay lại biệt thự, Tiểu Tử và Triệu Ninh vội vàng ra đón.

“Mợ chủ, cô về rồi?”

Tiểu Tử có hơi khẩn trương nhìn Thẩm Hạ Lan.

Triệu Ninh tuy không có lên tiếng, nhưng vẫn rất lo lắng.

“Vào trong rồi nói”

Diệp Ân Tuấn sợ Thẩm Hạ Lan nhiễm lạnh, vội vàng đưa cô vào trong.

Sau khi mấy người đến phòng khách, Tiểu Tử rót một ly nước ấm cho Thẩm Hạ Lan.

“Tiểu Tử, Triệu Ninh, hai người ngồi xuống, tôi có chuyện muốn hỏi”

Diệp Ân Tuấn đột nhiên nghiêm túc như vậy, ngược lại khiến Tiểu Tử và Triệu Ninh sững người.

Triệu Ninh bởi vì liên quan đến tai nạn xe, chân không quá thuận tiện, có điều vẫn ngồi xuống.

“Sếp Diệp, sao thế?”

Triệu Ninh thuộc tuýp người rất trâm ổn.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng hỏi: “5 năm trước, ngoài thím Trương kêu anh trên đường đưa mợ chủ ra nước ngoài hại chết mợ chủ, còn có căn dặn gì khác không? Tôi nhớ năm đó hình như còn có tin tức mợ chủ qua lại với người khác truyền ra, lúc đó là ai làm? Ai chụp hình cho mợ chủ?”

Những lời này vừa dứt, sắc mặt của Triệu Ninh bỗng thay đổi.

Vốn tưởng rằng chuyện này mãi mãi chôn vùi, không ngờ hôm nay Diệp Ân Tuấn lần nữa nhắc tới, Triệu Ninh không biết vì sao, chỉ là cảm thấy trong lòng có hơi thấp thỏm.

Tiểu Tử vội nói: “Sếp Diệp, chuyện này không phải đã qua rồi sao? hiện nay sao lại “Cô đừng sợ, Tiểu Tử, tôi không phải là tính nợ cũ, chuyện này quả thật đã qua rồi, có điều chuyện lần này có liên quan đến chuyện của 5 năm về trước, những bức ảnh đó chắc là ảnh của 5 năm trước, cho nên tôi mới hỏi kỹ, khi đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Hạ Lan sợ Tiểu Tử và Triệu Ninh nghĩ nhiều, vội nói ra.

Nghe thấy Thẩm Hạ Lan như thế, Tiểu Tử và Triệu Ninh mới thở phào.

Tiểu Tử cắn môi dưới nói: “Vấn đề về bức ảnh này là tôi chụp, lúc đó bọn họ đều là đàn ông, không quá tiện, Triệu Ninh càng không muốn làm như thế, đáng tiếc khi đó thím Trương uy hiếp, chúng tôi không thể không làm như thế. Còn cả một vệ sĩ, lúc.

đó có ý đồ bẩn thỉu với mợ chủ, bị Triệu Ninh giải quyết rồi”

“Xong chuyện những bức ảnh đó hai người đưa cho ai?”

Đây mới là vấn đề Thẩm Hạ Lan muốn biết nhất.

Tiểu Tử lắc đầu, Triệu Ninh lại lắc đầu nói: “Toàn bộ số ảnh bị cô Sở lấy đi. Lúc đó Sở Anh Lạc luôn liên lạc với chúng tôi, chúng tôi cũng là nghe lệnh của Sở Anh Lạc, còn thím Trương, bà ta căn bản không có đòi chúng tôi số ảnh này”

Trái tim của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn bỗng chốc có hơi nặng nề.

“Sở Anh Lạc! Nói như thế người bây giờ nhắm vào tôi và nhà họ Diệp là Tống Khinh Dao chưa chạy kia!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.