Cục Cưng Có Chiêu

Chương 452: Hiện tại anh ta rất bực bội



Nghĩ đến loại khả năng này, Tống Đình càng bất an thêm.

“Được rồi, chúng ta vẫn nên cố gắng tìm kiếm đi, hiện tại không thể liên lạc được với Diệp tổng, chỉ hi vọng là bà chủ được ông trời phù hộ. Cho dù nói như thế nào thì nếu như Tống Dật Hiên nhúng tay vào rồi, có lẽ là còn có một tia hi vọng, cách làm của anh ta tương đối hoang dã, chắc là có thể tìm được vị trí của bà chủ.”

Hiện tại Tống Đình thật sự không biết là mình đang làm cái gì.

Lam Tử Thất lại có chút không bội phục mà nói: “Cái tên rác rưởi Tống Dật Hiên đó đối với Hạ Lan cũng không tệ đâu, nhưng mà anh ta nói cũng không sai. Rốt cuộc là Diệp Ân Tuấn đi đâu rồi hả, xảy ra chuyện lớn như vậy mà ai cũng không thể gọi điện thoại cho anh ta được hết, anh nói xem có phải là anh ta cũng đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Sẽ không đâu, anh ấy là Diệp tổng mà, anh ấy sẽ không xảy ra chuyện.”

Tống Đình trực tiếp từ chối suy đoán của Lam Tử Thất.

Trong ấn tượng của anh ta không có chuyện gì mà Diệp Ân Tuấn không thể làm được, cho nên chắc chắn là Diệp Ân Tuấn sẽ không xảy ra chuyện.

Nhưng mà sự lo lắng mơ hồ là có chuyện gì xảy ra đây chứ?

Ở bên phía nhà tổ nhà họ Diệp cũng có rất nhiều cuộc điện thoại gọi tới, bà cụ Diệp cũng đã tự mình đến hỏi thăm chuyện của Thẩm Hạ Lan, Thẩm Minh Triết lại sử dụng kỹ thuật máy tính của mình mà tìm vị trí hiện tại của mẹ, có vẻ như là mọi người đều đang tìm kiếm.

Nhưng mà bất ngờ là ở Hải Thành to lớn như thế mà cũng không có vị trí của Thẩm Hạ Lan.

Hoắc Chấn Đình không dám làm kinh động đến bà cụ Hoắc, nhưng mà cũng đã vận dụng tất cả lực lượng của nhà họ Hoắc mà tìm kiếm.

Có nhiều thế lực đang tìm kiếm như thế, nhưng mà tại sao lại tìm không thấy vậy chứ.

Lần trước lúc Thẩm Minh Triết mất tích cũng là như thế này, nhưng mà lúc đó mẹ Trương đang quản nhà họ Diệp, đương nhiên là vẫn còn sót lại thế lực của mẹ Trương.

Hiện tại Diệp Ân Tuấn đã xử lý hoàn toàn thế lực còn sót lại của mẹ Trương, còn có ai có thể mang Thẩm Hạ Lan đi trong sự im lặng không tiếng động như vậy chứ, đồng thời còn không có bất cứ tin tức gì truyền tới.

Tống Đình không biết làm như thế nào.

Người có khả năng nhất chính là Tống Khinh Dao, nhưng mà Tống Khinh Dao cũng đã mất tính rồi, bặt vô âm tín.

Tất cả mọi người bởi vì sự mất tích của Thẩm Hạ Lan mà trở nên lo lắng đến thảm.

Ở bên đây, Thẩm Hạ Lan cùng đã sắp không kiên trì nổi rồi.

Xưa nay cô không biết là mình sẽ chết như thế nào.

Cô giống như là một con cá rời khỏi nước, nằm ở trên sàn nhà, mở miệng thở hổn hển.

Sàn nhà rất lạnh, thân thể của cô dường như đang sống trong băng lạnh lẽo, từng cơn lạnh lần lượt làm cô lâm vào trong hôn mê, cô lại bị lạnh làm tỉnh dậy một lần nữa.

Thẩm Hạ Lan không biết có thể tiếp tục kiên trì tới bao lâu.

Cô thật sự rất nhớ rất nhớ Diệp Ân Tuấn.

Bây giờ anh đang ở đâu?

Có bởi vì sự mất tích của mình mà trở nên sốt ruột lo lắng? Có khi nào đã trở về Hải Thành rồi không? Trở về bên cạnh con cái rồi?

Cô còn có cơ hội nhìn thấy con của mình không?

Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình rất thất bại, là ai đã bắt cóc cô, là ai muốn để cho cô chết, cô hoàn toàn không biết gì cả.

Mình phải là một con quỷ mơ hồ hả!

Cũng không biết là bà cụ Diệp như thế nào rồi, Thẩm Minh Triết như thế nào, Thẩm Nghê Nghê có khóc la tìm mẹ hay không nữa.

Nếu như đối phương chỉ là nhằm vào cô, cô có chết thì cũng thôi đi, thế nhưng mà nếu như nhằm vào nhà họ Diệp, Diệp Ân Tuấn, con cái của cô, chẳng lẽ là cô lại cam tâm chết đi như vậy à?

Không!

Không cam tâm!

Nhưng mà bây giờ tay chân đây chết lạnh rồi.

Hồi sáng này còn có thể cử động thân thể, ngọ nguậy giống như là một con côn trùng, nhưng mà bây giờ cô đã không còn bất cứ sức lực nào nữa.

Cô cảm thấy mình như được đặt vào trong một hầm băng, hết nóng rồi lại lạnh.

Dựa theo lý thuyết, đến tháng chỉ có ba bốn ngày, cũng phải nên giảm bớt không ít, đồng thời sắp kết thúc rồi mới đúng. Nhưng mà Thẩm Hạ Lan nhạy cảm phát hiện ra máu trong người của mình hình như vẫn còn không tiếc chảy ra bên ngoài.

Quần của cô, áo của cô đều đã bị thấm ướt, chật vật không chịu nổi, tanh hôi vô cùng.

Cô chưa từng thê thảm như vậy, bây giờ lại chết đi một cách không rõ ràng, quả thật quá oan uổng.

Thẩm Hạ Lan không thể nhịn cười được nữa.

Đều đến lúc này rồi, thế mà cô lại có tâm tình trêu chọc mình, cũng không biết là một lát nữa Diệp Ân Tuấn nhìn thấy thân thể của cô dơ bẩn như thế, anh sẽ có biểu cảm gì?

Người đàn ông đó có bệnh thích sạch sẽ, chỉ sợ là có đánh chết cũng sẽ không tin tưởng rằng vợ của mình chết đi như vậy.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhớ đến sự thâm tình của Diệp Ân Tuấn.

Anh đã từng nói là muốn nắm tay cô cả đời, đã từng nói là muốn dẫn cô với bọn nhỏ ra nước ngoài đi du lịch, đi vòng quanh thế giới, xem ra là đời này không có cơ hội rồi.

Cảm giác yếu ớt cứ như là linh hồn sắp bay ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan không còn cảm nhận được lạnh lẽo và đau đớn, cô trở nên có chút choáng váng.

Ở bên ngoài cửa truyền đến âm thanh ồn ào, cô đã không biết là ban ngày hay là ban đêm.

Lúc mới bắt đầu cô còn hi vọng xa vời là có người đến đây cứu mình, cô không ngừng dùng đầu chạm vào cánh cửa, đến mức cái trán cũng đã bị rách, máu tươi chảy vào hai mắt, sau đó máu đã dần dần cô cạn.

Bây giờ rốt cuộc cũng đã không còn chút sức lực nào để giày vò nữa.

Có lẽ là cô sẽ thật sự phải chết!

Thẩm Hạ Lan nhìn trần nhà ở trên đầu, cái đèn treo ở phía trên đã có mấy cái bóng chồng lên nhau.

Cô chưa từng nhìn cẩn thận vào cái đèn này, có thể nhìn thấy cái đèn này quá quen thuộc rồi, cứ như là cô đã nhìn thấy nó ở đâu đó.

Nhưng mà đầu óc của cô lại giống như bột nhão, rốt cuộc cô cũng không nghĩ ra bất cứ chuyện gì.

Trong lúc mơ màng, dường như là cô nhìn thấy Tiêu Ái.

Có lẽ là lúc con người đang yếu ớt nhất thì sẽ vô cùng nhớ người thân nhất của mình.

Thẩm Hạ Lan nghĩ như vậy.

Cô lại nhìn thấy mẹ Thẩm, mẹ Thẩm khóc lóc nước mắt nước mũi đầy mặt, thấy như thế này quả thật làm cho người ta phải đau lòng.

Thẩm Hạ Lan muốn an ủi, nhưng mà cô nói không có sức lực nữa rồi.

Bỗng chốc cô dường như nghe thấy cánh cửa đang va chạm giống như là ai đang gọi tên của cô.

Là ảo giác hả?

Lúc con người đến đường cùng thì kiểu gì cũng sẽ sinh ra ảo giác.

Thẩm Hạ Lan chậm rãi nhắm mắt lại, trong miệng lại không tự chủ được mà gọi tên của Diệp Ân Tuấn.

“Hạ Lan, Hạ Lan!”

Lúc Tống Dật Hiên xông vào thì nhìn thấy dáng vẻ thoi thóp của Thẩm Hạ Lan, hốc mắt đều đỏ bừng.

“Ân Tuấn, là anh đã đến rồi hả? Xin lỗi, em không chịu nổi nữa.”

Thẩm Hạ Lan chỉ nghe thấy có người gọi tên của cô, quen thuộc như vậy, gấp gáp như vậy.

Trên thế giới này, người quan tâm mình như vậy chắc là Diệp Ân Tuấn?

Cô lâm vào trong hôn mê.

Tống Dật Hiên quả thật không dám tin vào tai mắt của mình.

Người này lại có thể là Thẩm Hạ Lan!

Là người mình cảm thấy rằng mình không xứng, vẫn là nữ thần Thẩm Hạ Lan mà mình biết?

Cả người của cô nóng hổi giống như là không có một chỗ nào hoàn hảo, trên người lại mang theo một mùi máu tươi.

Quần của cô, áo của cô đều là vết máu, có khô dính lại ở trên người, còn có chỗ ướt át.

Đặc biệt là cái trán của Thẩm Hạ Lan, vết thương cùng với vết máu đó làm cho anh ta nhìn thấy mà lo lắng không thôi.

Là ai chứ?

Ai đã làm Thẩm Hạ Lan trở thành như thế này?

Cho dù bình thường Tống Dật Hiên đã từng nhìn thấy sóng to gió lớn, nhưng mà lúc này vẫn bị Thẩm Hạ Lan ở trước mắt hù dọa tay chân luống cuống.

Anh ta không biết là trên người của Thẩm Hạ Lan bị thương ở chỗ nào, càng không biết là Thẩm Hạ Lan bị đau ở đâu, anh ta chỉ biết rằng Thẩm Hạ Lan của hiện tại giống như là một chiếc lá rụng trong cơn gió, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.

Cảm giác như vậy làm cho anh ta không yên lòng, làm cho anh ta sợ hãi, anh ta không thèm để ý đến chuyện khác mà trực tiếp ôm lấy Thẩm Hạ Lan bước nhanh chạy ra bên ngoài.

Tống Dật HiênThẩm Hạ Lan, chạy thẳng một đường ra khỏi câu lạc bộ, căn bản cũng không quan tâm người ở bên ngoài thấy như thế nào, anh ta trực tiếp lái xe đi về phía bệnh viện quân khu.

Trên đường đi vượt không ít đèn đỏ, anh ta cũng không quan tâm.

Lúc anh ta ôm Thẩm Hạ Lan máu me đầy người vào trong bệnh viện quân khu, Bạch Tử Đồng và Tô Nam hoàn toàn ngơ ngác.

“Sao có thể như vậy, anh tìm Thẩm Hạ Lan ở đâu thế?”

“Đi cứu người nhanh lên đi, bây giờ nói những lời này có tác dụng không hả?”

Tống Dật Hiên đẩy Tô Nam ra, trực tiếp đưa Thẩm Hạ Lan vào trong phòng cấp cứu.

Bạch Tử Đồng hơi bất ngờ, nhanh chóng thay đổi quần áo khử trùng tự mình ra trận.

Tô Nam sợ Tống Đình lo lắng, trực tiếp gọi điện thoại cho anh ta với Lam Tử Thất.

Không bao lâu sau, Tống Đình, Lam Tử Thất và Hoắc Chấn Đình đều chạy tới.

“Hạ Lan thế nào rồi?”

Thẩm Hạ Lan mất tích đến ngày thứ tư, tất cả mọi người mới biết được tin tức của cô, lại không ngờ rằng lại có kết cục như thế.

Cả người của Tống Dật Hiên đều là máu, như thế này hù dọa người khác cực kỳ, nhưng mà lại càng làm cho tất cả mọi người lo lắng hơn.

Đây là máu của Thẩm Hạ Lan à?

Trên người của một người rốt cuộc có bao nhiêu máu? Lại có thể chảy máu thành cái dạng này.

Bạch Tử Đồng tự tay ra trận, mọi người vẫn rất lo lắng.

Đèn phòng phẫu thuật vẫn cứ luôn sáng lên, những người chờ đợi ở bên ngoài hết sức lo lắng.

Tống Dật Hiên cảm thấy hô hấp của mình đều sắp muốn dừng lại rồi.

Hiện tại anh ta thật sự rất bực bội, rất muốn đánh người.

Đặc biệt rất muốn đánh người đàn ông tên là Diệp Ân Tuấn.

Lúc Thẩm Hạ Lan rơi vào đường cùng, trong miệng lại gọi tên của anh, nhưng mà người đó đang ở đâu?

Chung quy vẫn là Hoắc Chấn Đình không thể nhịn được.

“Cậu Tống, rốt cuộc là cậu tìm được Hạ Lan ở đâu vậy?”

Toàn bộ Hải Thành, nơi có thể tìm và không thể tìm bọn họ đều đã tìm hết rồi, nhưng mà lại không ai tìm được vị trí của Thẩm Hạ Lan, bây giờ Tống Dật Hiên lại tìm được.

Điều này không khỏi làm cho bọn họ cảm thấy tò mò, ở toàn bộ Hải Thành, còn có nơi mà bọn họ không biết nữa?

Tống Dật Hiên nhìn Hoắc Chấn Đình, ý vị trong đôi mắt không rõ ràng, làm cho Hoắc Chấn Đình cảm thấy có chút buồn bực.

“Tại sao lại nhìn tôi như vậy?”

Hoắc Chấn Đình cảm thấy ánh mắt hiện tại của Tống Dật Hiên mang theo một tia thăm dò, một tia căm hận, càng nhiều hơn chính là thần sắc khiến người ta không thể nhìn thấu.

Tống Dật Hiên thấp giọng nói: “Nếu như tôi nói cho các người rằng tôi tìm được Hạ Lan ở câu lạc bộ của nhà họ Hoắc các người, anh có tin không?”

“Cậu nói cái gì?”

Hoắc Chấn Đình cảm thấy tuyệt đối không có loại khả năng này.

“Không có khả năng, câu lạc bộ nhà họ Hoắc của chúng tôi chỉ có hội viên mới có thể vào trong đó, huống hồ gì sao lại có thể ở trong câu lạc bộ nhà họ Hoắc chúng tôi được chứ?”

“Đúng vậy đó, sao lại có thể ở nhà họ Hoắc các người. Trước kia nhà họ Hoắc các người đã bắt bẻ Hạ Lan nhiều thứ, bà cụ nhà các người lại ghê tởm Hạ Lan đến cực điểm, hiện tại Hạ Lan trở thành cái dạng này, nếu như để cho tôi biết người của nhà họ Hoắc các người gây ra chuyện này, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”

Sắc mặt của Tống Dật Hiên lạnh lùng giống như là sứ giả lấy mạng đến từ địa ngục, lời nói ra làm cho Hoắc Chấn Đình khiếp sợ không thôi.

Bọn họ đã tìm kiếm hết các dịch vụ kinh doanh lớn nhỏ ở Hải Thành, bến cảng lớn nhỏ, nhà ga, duy nhất chỉ có sẵn nghiệp nhà mình là hết sức yên tâm, lại không ngờ rằng lọt tới nơi này.

Rốt cuộc là ai đã lợi dụng nhà họ Hoắc mà che chắn đối xử với Thẩm Hạ Lan như thế này vậy chứ?

Hoắc Chấn Đình lại không nghĩ ra được, lại cảm thấy là đối phương rất có thể nhằm vào nhà họ Hoắc mà đến.

Nhưng mà anh ta lại không tìm ra một lý do thích hợp để giải thích tất cả những chuyện này.

Hiện tại xem như Hoắc Chấn Đình đã khó lòng giải bài rồi, nhưng mà lại lo lắng không thôi, nếu như để cho bà cụ Hoắc biết Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện trong câu lạc bộ của gia đình mình, không biết sẽ là như thế nào.

Đúng lúc này, vệ sĩ nhà họ Hoắc chạy vào, nhỏ giọng nói một câu ở bên tai của Hoắc Chấn Đình.

“Cậu Hoắc, Dư Khinh Hồng chạy rồi.”

“Cậu nói cái gì?”

Lúc ấy Hoắc Chấn Đình đã nổi giận rồi.

“Nhà họ Hoắc nuôi nhiều người như vậy là để nuôi không hả, để cho một người phụ nữ trói gà không chặt chạy thoát ra bên ngoài, rốt cuộc là chuyện này như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.