Cục Cưng Có Chiêu

Chương 465: Ghen tuông cũng có thể dìm chết anh



Lời nói của Tống Dật Hiên khiến Thẩm Minh Triết nheo mắt lại, sau đó anh ta khẽ nói: “Bởi vì chỉ có nhóc thực sự muốn bảo vệ mẹ nhóc, tôi tin nhóc cũng sẽ vì mẹ nhóc mà bảo vệ lão Diệp nhà nhóc, có đúng không?”

Tống Dật Hiên hỏi Thẩm Minh Triết câu này khiến cậu bé hơi khó trả lời.

“Cậu nhóc, để tôi nói cho nhóc biết, người tôi không thích nhất chính là lão Diệp nhà nhóc. Tôi thậm chí còn không ngại nói với nhóc là tôi thích mẹ nhóc.

Nếu Diệp Ân Tuấn thực sự xảy ra chuyện thì nói không chừng tôi sẽ rất vui đó. Tôi sẽ không cứu anh ta đâu.”

Tống Dật Hiên không quan tâm Thẩm Minh Triết nghĩ gì về mình, dù sao anh ta cũng chỉ thích Thẩm Hạ Lan, là như vậy đó.

Thẩm Minh Triết hơi nhíu mày, trầm giọng nói: “Cháu biết mẹ cháu rất có sức hấp dẫn, nhưng người bà ấy thích chính là ba cháu”

Lúc này, Thẩm Minh Triết không gọi anh là lão Diệp nữa.

“Vậy thì sao? Diệp Ân Tuấn nhà nhóc không biết bây giờ đang ở đâu, chỉ cần tôi ngày ngày canh giữ bên cạnh mẹ nhóc. Khi người phụ nữ yếu đuối nhất thì họ sẽ rất cần người khác chăm sóc, mà tôi sẽ ở bên cạnh cô ấy. Cô ấy cầm lòng không đậu sẽ thích tôi thôi, hơn nữa ông đây đẹp trai như vậy, sao có thể không thích tôi được?”

Thẩm Minh Triết nghe xong liền muốn nôn.

Đã từng thấy người tự luyến, nhưng chưa từng thấy người nào tự luyến đến mức như vậy.

Cậu bé lắc đầu nói: “Chú không đi cũng không sao, nhưng cánh tay của chú có thể bị phế hay không thì cháu không biết”

“Nhóc có ý gì?”

Tống Dật Hiên lập tức trở nên căng thẳng.

Thẩm Minh Triết thờ ơ nói: “Không có ý gì hết, cháu chỉ thêm chút dầu ớt vào trong thuốc. Chú biết đó, một khi vết thương đụng phải dầu ớt, vậy coi như thảm rí “Thăng nhóc thối! Không phải nhóc nói sẽ tạ ơn tôi vì đã cứu mẹ nhóc sao? Sao nhóc lại đối xử với tôi như vậy?”

Tống Dật Hiên thật muốn đánh chết thằng nhóc thối này.

Qủa nhiên là con trai của Diệp Ân Tuấn!

Đầu xảo quyệt y như nhau!

Thẩm Minh Triết dửng dưng nói: “Cháu đã cảm ơn chú rồi đó. Thuốc mỡ này thực sự có tác dụng, nhưng mà hơi chậm một chút, chú chỉ hơi khổ sở một chút thôi. Lại nói, cháu còn có thể đăng ảnh chú khóc lóc lên mạng. Đến khi đó chắc chắn sẽ có rất nhiều phụ nữ thích đó nha, nói không chừng cháu có thể bán được nó với giá cao nữa đấy”

“Thẩm Minh Triết, cháu có tin ông đây sẽ bóp chết cháu không!”

Tống Dật Hiên rất buồn bực.

Anh ta thực sự đã bị thằng nhóc thối tha này lừa rồi!

Thẩm Minh Triết cười giảo hoạt nói: “Vậy chú có đi hay không?”

“Cháu không sợ chú lợi dụng việc công để trả thù cá nhân hả, không sợ chú nuốt sống lão Diệp nhà nhóc sao?”

“Chú sẽ không làm như thết”

Thẩm Minh Triết nói rất chắc chắn.

“Sao nhóc bi “Bởi vì chú không muốn thấy mẹ cháu buồn”

Thẩm Minh Triết nói vậy làm Tống Dật Hiên á khẩu không nói nên lời.

Chết tiệt, anh ta lại bị một thắng nhóc nắm thóp, đây còn có thiên lý không vậy trời?

“Nhóc thật sự là một đứa bé bốn tuổi?”

“Chú thực sự là một thanh niên hơn hai mươi tuổi sao?”

Ánh mắt khinh bỉ của Thẩm Minh Triết khiến người nào đó phát điên.

Tống Dật Hiên cảm thấy nếu cứ tiếp tục nói chuyện với thằng nhóc thối tha này nữa thì đoán chừng anh ta sẽ tức chết mất.

“Mau nói đi, lão Diệp nhà nhóc đang ở đâu?”

“Cháu cũng không biết, không tìm thấy địa điểm cụ thể của nơi này trên bản đồ”

Thẩm Minh Triết nói câu này xong lại khiến Tống Dật Hiên muốn nhảy dựng lên.

“Vậy nhóc còn bảo tôi đi tìm? Nhà họ Diệp nhóc có nhiều người như vậy, nhóc bảo chú của nhóc đi đi, nhóc bảo cái chú Dương Tân gì đó đi tìm đi, nhóc tìm tôi làm gì? Bây giờ còn nói với tôi là nhóc không biết tên, không biết địa điểm cụ thể thì làm sao tôi đi tìm được?”

Tống Dật Hiên đã thực sự rất cáu kỉnh.

Thẩm Minh Triết thấp giọng nói: “Chú cháu gần đây rất bận, không thấy bóng dáng đâu hết. Ngay cả Diệp Tranh ngày nào cũng theo chú ấy đến công ty mà mấy ngày nay cũng không gặp được chú ấy. Về phần chú Dương Tân, chú ấy có công việc khác, hơn nữa lần trước người trong nhà cháu lại để Tống Kinh Dao chạy thoát, đây vốn dĩ không phải là một sai lầm.”

Nghe một đứa trẻ bốn tuổi phân tích những chuyện này, Tống Dật Hiên thật sự có cảm giác rất kỳ quái.

Thằng nhóc này thật sự rất thông minh.

“Tôi nói này nhóc, một đứa trẻ như cháu có thể nghĩ đến mấy chuyện của trẻ con được không? Chuyện người lớn cứ để người lớn tự mình giải quyết đi”

“Hầy, nếu người lớn các người đỡ lo hơn một chút thì còn cần một đứa trẻ như cháu lo lắng sao?”

Câu nói y như ông cụ non của Thẩm Minh Triết suýt nữa làm Tống Dật Hiên ngạt thở.

Anh ta phát hiện, nói chuyện với Thẩm Minh Triết chính là tự mình đi tìm ngược.

“Được rồi, nhóc nói xem làm thế nào tôi đến được nơi nhóc nói?”

“Cháu đã tìm được bản đồ lộ trình, cũng đã lên kế hoạch cho chú rồi, cháu nhắn qua điện thoại của chú rồi. Chú chỉ cần làm theo hướng dẫn trên điện thoại là được.”

Thẩm Minh Triết nói xong, Tống Dật Hiên lập tức nhảy dựng lên.

““Nhóc động vào điện thoại tôi lúc nào?”

“Cháu không động vào điện thoại của chú.

Khoản thời gian trước lão Diệp nhà cháu có động qua điện thoại của chú, nên cháu dựa theo đó mà tìm được dấu vết điện thoại của chú, vậy nên cháu đã chuyển nó qua rồi”

Thẩm Minh Triết nói rất bình thản, nhưng Tống Dật Hiên lại cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Hai tên quái vật nhà họ Diệp này, thực sự là người sao?

“Không đúng, cháu có biết xem điện thoại của tôi mà không có sự cho phép của tôi là xâm phạm đời tư cá nhân không?”

“Ây ya, chú Tống, cháu không có hứng thú với máy bức ảnh gái xinh trong điện thoại của chú đâu!

Cháu sợ sẽ bị đỏ mắt nên cháu không xem đâu.”

Lời nói của Thẩm Minh Triết khiến Tống Dật Hiên suýt bị nước bọt của mình dìm chết.

“Nhóc nhóc nhóc.

“Được rồi, chú Tống, bây giờ chú là người ít bị chú ý nhất. Chú nói muốn đi đâu thì cũng sẽ không có ai quan tâm đến chú. Lão Diệp nhà cháu trông cậy vào chú rồi. Nếu mẹ cháu biết chú giúp nhà cháu tìm ba cháu thì nhất định sẽ rất cảm kích. Dù không đến nổi thích chú nhưng rất có thể sau này chú mời mẹ cháu ăn cơm hay đi dạo thì mẹ cháu tuyệt đối sẽ không từ chối: Thẩm Minh Triết nói ra những điều này, Tống Dật Hiên liền ngẩn người.

Đúng vậy!

Cho dù Thẩm Hạ Lan không thể gả cho mình, nhưng nếu thỉnh thoảng có thể cùng mình ăn cơm, đi mua sắm, xem phim hay gì đó thì đoán chừng cũng có thể khiến Diệp Ân Tuấn tức chết.

Cho dù không thể được thì cũng có thể khiến Diệp Ân Tuấn ghen tuông một trận.

Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Tống Dật Hiên, Thẩm Minh Triết bất lực lắc đầu.

Ôi, cái chỉ số IQ này!

Cậu bé thở dài thườn thượt, mừng vì người mà mẹ thích là lão Diệp, mừng vì cậu bé là con trai của lão Diệp.

Tống Dật Hiên không biết Thẩm Minh Triết nghĩ gì, nhưng sau khi nghe thấy bức tranh đẹp đẽ Thẩm Minh Triết vẽ ra, anh ta cười nói: “Yên tâm đi nhóc, tôi nhất định sẽ tìm được lão Diệp nhà nhóc! Nhóc đợi tin tốt của tôi đi”

“Cảm ơn chú Tống.”

Thẩm Minh Triết nở nụ cười ngọt ngào nói.

Tống Dật Hiên cảm thấy bả vai mình vẫn còn nóng hừng hực, cau mày nói: “Thuốc mỡ này không thể giải sao?”

“Chú Tống yên tâm đi, cháu đã chuẩn bị kỹ cho chú rồi, chỉ cần chú ăn cái này là được. Nhưng chú phải lên máy bay mới được ăn”

Thẩm Minh Triết làm ra vẻ thần bí.

Tống Dật Hiên có chút tò mò, nhưng vẫn phải giả vờ.

Anh ta rời khỏi nhà họ Diệp, quay về công ty thu xếp một ít chuyện. Lấy lý do dự án của công ty nên cần phải ra nước ngoài công tác, anh ta bắt đầu thu xếp đi nước ngoài.

Trước đó, Tống Dật Hiên đã mở cái thứ nhỏ nhỏ Thẩm Minh Triết đưa cho mình, lúc nhìn thấy là một viên kẹo, anh ta rất tức giận.

“Được lắm! Thắng nhóc thối, muốn chơi tôi đúng không?”

Mặc dù nói vậy nhưng anh ta vẫn ném viên kẹo vào miệng, hận không thể coi viên kẹo đó là Thẩm Minh Triết mà nuốt xuống.

Tống Dật Hiên đi đến bệnh viện một chuyến.

Khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy kiểu tóc sáng rực của Tống Dật Hiên thì không nhịn được bật cười.

“Tống Dật Hiên, anh có chuyện gì không thông hả?”

Cô cười đến mức đau cả bụng.

Khi Lam Tử Thất nhìn thấy vầng trán bóng loáng của Tống Dật Hiên thì cũng cười nghiêng ngã, cười đến mức chảy nước mắt.

Tống Dật Hiên để mặc bọn họ cười, nói: “Cười đi, cười đi, hình tượng đời này của ông hoàn toàn bị hủy hoại rồi, không phải chỉ là đầu tóc thôi sao? Cái này gọi là ngầu đó!”

“Đúng! Ngầu! Hahahal”

Lam Tử Thất mỉm cười không chút che giấu, Tống Dật Hiên tức giận thực sự muốn đi đánh người.

Lúc Tống Đình đi vào nhìn thấy bộ dạng Tống Dật Hiên như vậy thì không kiềm được ngẩng người một chút.

“Anh bị đả kích sao?”

“Cút!”

Bực tức đầy bụng của Tống Dật Hiên cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiếc.

Tống Đình có thể vẫn còn để ý đến chuyện trước đây nên cũng không so đo với Tống Dật Hiên.

“Tối hôm qua anh không nghỉ ngơi, sao không ở.

nhà ngủ mà đến đây làm gì?”

Lời Tống Đình nói ra khiến Tống Dật Hiên trở nên cáu kỉnh hơn.

“Anh quản làm gì? Tôi nói cho anh biết, bắt đầu từ bây giờ, anh phải bảo vệ an toàn cho Hạ Lan 24 trên 24. Nếu cô ấy xảy ra có chút vấn đề gì thì anh không xong với tôi đâu, nghe rõ chưa?”

Lời nói Tống Dật Hiên có chút bá đạo, cũng có chút quá đáng, nhưng Tống Đình lại không có cảm giác gì, chỉ gật đầu nói: “Tôi sẽ bảo vệ mợ chủ.”

“Tốt!”

Tống Dật Hiên không nhìn anh ta nữa, quay đầu lại nhìn Thẩm Hạ Lan, không nỡ nói: “Hạ Lan, tôi thật sự rất muốn ở đây với cô, nhưng công ty tạm thời có chuyện, tôi phải đi nước ngoài một chuyến. Phải làm sao đây? Cô mau nói giữ tôi lại đi, chỉ cân cô mở miệng, dự án gì đó tôi cũng không cần nữa, tôi sẽ ở đây với cô”

Tống Dật Hiên lúc này giống như một con chó con, dáng vẻ đáng thương khiến Thẩm Hạ Lan có chút bưồn cười.

“Đừng lộn xộn nữa, chuyện công việc quan trọng. Nếu anh có công chuyện thì đi làm đi. Tôi ở đây không sao đâu. Bên ngoài có Tống Đình và nhà họ Hoắc canh giữ. Ở đây có Tử Đồng và Tử Thất. Mẹ chồng tôi còn thuê điều dưỡng cho tôi nữa. Cho nên anh yên tâm đi đi”

“Hạ Lan, cô thật độc ác mà, sao cô có thể nhãn tâm làm tổn thương trái tim tôi như thế? Cô rõ ràng biết tôi muốn cô giữ tôi lại mà!”

Tống Dật Hiên càng diễn càng nghiện.

Lam Tử Thất cạn lời.

“Tôi nói này anh Tống, anh thật sự xem chúng tôi là người vô hình sao? Làm ơn đi, đừng diễn nữa, thật giả tạo!”

“Tống Đình, mau đưa người phụ nữ của anh đi đi. Nếu không tôi ra tay đả thương người ta thì không hay lắm đâu”

Tống Dật Hiên cảm thấy hai người này chính là bóng đèn, chẳng lẽ không thấy anh ta đang muốn ở một mình với Thẩm Hạ Lan sao?

Nhưng Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Đừng náo nữa, tôi biết anh quan tâm tôi, nhưng chuyện công ty là chuyện quan trọng, chúc anh thuận buồm xuôi gió.”

Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Tống Dật Hiên dù muốn ở lại cũng không được nữa.

Anh ta gật đầu lia lịa, lại nói thêm vài câu với Thẩm Hạ Lan rồi quay người rời khỏi bệnh viện.

Anh ta quay về công ty thu dọn một chút, sau đó lái xe ra sân bay. Không biết đó có phải là ảo giác của anh ta hay không, anh ta dường như cảm giác được có người đang theo dõi mình.

Tống Dật Hiên nhíu mày, lúc dừng xe ở sân bay, anh ta liếc qua kính chiếu hậu, chiếc xe kia nhanh chóng chuyển sang hướng khác rời đi Lẽ nào thần kinh anh ta quá nhạy cảm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.