Cục Cưng Có Chiêu

Chương 469: Bây giờ tôi muốn biết



“Con cũng chỉ mới biết không lâu. Lúc đó lão.

Diệp nói chuyện với mẹ. Con dựa theo tân sóng ngân của ông mà tìm được vị trí của ông ấy Thấy Thẩm Hạ Lan tức giận, Thẩm Minh Triết nhanh chóng thú nhận.

Thẩm Hạ Lan giữ chặt điện thoại trong tay, cảm thấy sức lực toàn thân säp bị rút cạn hết.

“Vậy tại sao lúc đó con không nói với mẹ? Con có biết mẹ lo lăng cho ba con như thế nào không?”

“Con sợ mẹ chịu không nổi, hơn nữa không phải mẹ đang bị bệnh sao? Con sợ mẹ lo lắng”. Đọc thêm nhiều truyện ở == TRUMtruyen . c om ==

Thẩm Minh Triết có chút oan ức, đôi tay nhỏ bé nhéo vạt áo, không khỏi khiển người ta đau lòng.

Thấm Hạ Lan thực ra cũng biết không nên trách Thẩm Minh Triết, dù sao đứa nhỏ cũng là vì nghĩ cho cö, nhưng khi nghĩ đến đoạn video vừa rồi, cô không khỏi đau lòng “Xin lỗi con, cục cưng, là do tâm trạng của mẹ không tốt.”

Thấm Hạ Lan hít một hơi thật sâu.

Thấy cô như vậy, Thấm Minh Triết không kiêm được bước tới.

“Mẹ, chú Tống có nói gì không?”

“Con nhờ Tổng Dật Hiên đi tìm ba con sao? Sao con lại làm vậy?”

Thẩm Hạ Lan cảm giác không thể nhìn thấu đứa con trai này.

Thấm Minh Triết thấp giọng nói: “Con sợ người nhà họ Diệp sẽ gây bất lợi cho ba mẹ. Chú Tống thực lòng muốn tốt cho mẹ, sẽ không bỏ mặc ba”

Nghe những lời con trai nói, Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy rất áy náy.

Sao cô có thể làm mẹ người khác được đây?

Đứa trẻ còn nhỏ mà đã nhận ra được sóng gió của nhà họ Diệp, thậm chí còn chu đáo hơn người mẹ như cô.

“Minh Triết, sau này có chuyện gì cũng không thể tự giải quyết một mình có biết chưa? Con phải nói cho mẹ biết. Tuy rằng có đôi khi con thông minh hơn các bạn cùng tuổi, nhưng dù sao thì con cũng là một đứa trẻ, con nói xem nếu con xảy ra chuyện gì, hoặc là Tổng Dật Hiên xảy ra chuyện gì thì con có thể chịu trách nhiệm nổi không? Hay mẹ có thể chịu nổi không?”

‘Thấm Hạ Lan biết con trai đang lo lảng cho mình và Diệp Ân Tuấn, nhưng khi nghĩ đến hậu quả khủng khiếp đó, cô thực sự không rét mà run Thấy Thấm Hạ Lan không còn tức giận nữa, Thân Minh Triết thấp giọng nói: “Con biết rồi, lân sau sẽ không dám nữa”

“Chuyện này còn ai biết nữa?

“Không có ai hết, con còn không nói với bà nội nữa, chỉ có con và chú Tống biết, bây giờ có thêm mẹ nữa’ Thẩm Minh Triết chớp đôi mắt phượng giống hệt Diệp Ân Tuấn, Thấm Hạ Lan lại cảm thấy khó chịu trở lại “Chuyện này con đừng quan tâm nữa có biết không? Cứ giao nó cho mẹ, con ở nhà với bà nội, ở nhà chăm chỉ học hành. Nếu con thực sự cảm thấy buồn chán thì hãy đến công ty với Diệp Tranh: “Đã lâu rồi con không gặp Diệp Tranh. Trời chưa sáng chú đã dan cậu ấy ra ngoài rồi. Bây giờ muốn gặp cậu ấy thật sự không dê”

Lời nói của Thẩm Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan càng thêm áy náy.

“Con trai ngoan của mẹ, là do ba mẹ quá bận rộn mà lơ là con. Nếu không thì lát nữa mẹ nói với bà nội con cho con tiếp tục đi mảu giáo nhé, ở đó sẽ có rất nhiều bạn bè chơi với con”

“Nghê Nghê cũng sẽ đi chứ ạ?’ Lời nói của Thẩm Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan khựng lại, sau đó cô mỉm cười nói: ‘Sẽ đi chứ.

Cô chợt nhận ra, cô và Diệp Ấn Tuấn đã lên kế hoạch xong hết rồi, nhưng mà bây giờ xem ra kế hoạch rời Hải Thành đi du lịch thế giới của bọn họ có lẽ sẽ phải gác lại một thời gian rồi.

Trẻ con không thể vì chuyện của bọn họ mà ở nhà cả ngày, cho nên vân phải đi mâu giáo.

Lúc này, bà Diệp đã trở lại, nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Hạ Lan và Thẩm Minh Triết thì không nhịn được hỏi: ‘Sao vậy? Minh Triết chọc giận con hả?”

“Không có, bọn con đang nói về việc thãng bé và Nghê Nghê đi học mâu giáo. Con cảm thấy bọn nó ở nhà cũng không có việc gì làm, cũng không biết khi nào chúng con có thể đi khỏi Hải Thành. Không bằng để chúng đến nhà trẻ học ít gì đó, giao tiếp cũng được, mẹ nghĩ thể nào?”

Thẩm Hạ Lan nói chuyện này, sau đó bình tĩnh giấu điện thoại của Thẩm Minh Triết đi Bà Diệp sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: “Cũng đúng, gần đây mẹ cũng nghĩ như vậy. Minh Triết rất thông minh, trì hoãn ở nhà cũng không tốt lăm.

Trước kia bởi vì sức khỏe của Nghề Nghê nên không tiếp xúc được với con nít. Bây giờ sức khỏe nó đã tốt hơn nhiều rồi, cũng nên tiếp xúc với mấy đứa trẻ bên ngoài.` “Vâng ạ, vậy phiền mẹ lo chuyện này rồi”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến bà Diệp bật cười “Đều là cháu trai cháu gái của mẹ, có gì mà phiền chứ, thảng nhóc thối, lát nữa đi với bà đến nhà họ Thẩm đón em cháu. Mai bà sẽ đưa hai đứa đi mâu giáo”

Thấy bà Diệp và Thẩm Hạ Lan đã quyết định rồi, Thẩm Minh Triết cũng không có bất kỷ ý kiến nào, đối với cậu bé thì ở mâu giáo hay ở nhà cũng đều như nhau Chuyện bây giờ cậu bé lo lăng là Diệp Ấn Tuấn.

Nhưng nếu Thẩm Hạ Lan không cho mình xen vào, Thẩm Minh Triết cũng không can thiệp, nhưng vẫn sẽ lo lãng.

Mẹ ơi, gần đây mẹ phải nằm viện, chắc mẹ chán lăm. Con có làm vài trò chơi mới trong điện thoại, con để lại cho mẹ nhé. Khi nào mẹ buôn thì lấy ra chơi, nhưng cũng không thể chơi quá nhiều đó”

Lời này của Thẩm Minh Triết, Thẩm Hạ Lan đương nhiên hiếu được, cô sờ sờ đầu con trai nói “Được, mẹ sẽ kiêm chế, cảm ơn con trai “Không có gì! Con hy vọng mẹ sẽ sớm khỏe lại, sau đó sẽ tự mình đưa con và em gái đến trường mâu giáo, có được không mẹ?”

Thẩm Minh Triết ngửa cổ lên, trong mắt tràn đầy hi vọng.

“Được!

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy mình nợ lũ trẻ quá nhiều.

Thấy hai người đã thống nhất với nhau, bà Diệp cười nói: ‘Vậy mẹ đưa Minh Triết về trước, mẹ đã hỏi bác sĩ Bạch rồi, bệnh của con không phải là vấn đề lớn, là bệnh thường gặp của phụ nữ thôi, con yên tâm nghỉ ngơi cho tốt, lát về mẹ bảo má Hoàng ở nhà nấu cho con một ít đồ ăn bổ máu mang đến đây.”

“Cảm ơn mẹ”

Thẩm Hạ Lan biết bà Diệp chí là đang an ủi mình thôi, thật ra thì Bạch Tử Đồng đã nói với cô vê tình trạng của cô rôi, nhưng cô cũng không biểu hiện ra ngoài Thấy tâm trạng Thẩm Hạ Lan rất tốt, bà Diệp nói thêm vài câu rồi cùng Thẩm Minh Triết rời đi Thấm Minh Triết vừa ra khỏi phòng bệnh thì Lam Tử Thất và điều dưỡng đi vào.

“Hạ Lan, mẹ chồng cậu thật tốt với cậu, tớ thấy bà ấy quyên góp không ít tiên cho bệnh viện, nói gì mà phải để bác sĩ Bạch điều trị cho cậu”

Lam Tử Thất thực sự cảm thấy bà Diệp là người tốt Đối với bà Diệp, Thấm Hạ Lan luôn rất cảm kích, nhưng bây giờ trong đầu cô đều là chuyện của Diệp Ân Tuần.

Diệp Ân Tuấn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bây giờ đang ở đâu?

Tại sao Tô Nam lại bãt Diệp Ân Tuấn không cho anh về?

€ó quá nhiều câu hỏi quấn quanh Thấm Hạ Lan, nhưng cô không thể tìm ra đáp án.

“Tử Thất, tớ tìm bác sĩ Bạch có chút chuyện”

“Tớ đi gọi bác sĩ Bạch đến ngay”

Lam Tử Thất nói xong thì muốn ra ngoài gọi, nhưng đã bị Thấm Hạ Lan ngăn lại “Không cân đâu, tớ sẽ đi gặp cô ấy, tớ có một số chuyện muốn nói riêng với cô ấy, cậu giúp tớ canh bên ngoài, đừng cho người khác vào nhé?”

Thấm Hạ Lan hiếm khi nghiêm túc như vậy, lúc nghe cô nói như vậy, Lam Tử Thất không khỏi sững sờ.

“Sao thế? Có phải mẹ chồng cậu đã nói cái gì không? Sao cậu lại nghiêm túc như vậy?”

“Không có gì đâu, chỉ là có chút chuyện riêng thôi. Cậu giúp tớ nhé, tớ không biết có thể tin tưởng ai khác ngoài cậu được.’ Thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Lam Tử Thất tự nhiên gật đâu “Có cần tớ thông báo cho Tống Đình không?”

“Tạm thời không cân”

Thẩm Hạ Lan xuống giường, mặc dù còn hơi yếu nhưng so với hai ngày trước thì đã tốt hơn rất nhiều Cô được Lam Tử Thất dìu đến cửa phòng làm việc của Bạch Tử Đồng, cô gõ nhẹ vào cửa phòng làm việc của Bạch Tử Đồng.

“Mời vào!”

Giọng Bạch Tử Đồng hơi khàn khàn Khi Thẩm Hạ Lan mở cửa ra đi vào thì thấy Bạch Tử Đồng đang nghiên cứu số liệu gì đó, hình như là vẽ tử cung.

“Tử Đồng”

Thấm Hạ Lan khẽ nói Bạch Tử Đồng ngẩng đầu lên, thấy đó là Thẩm Hạ Lan thì không khỏi ngẩn người “Sao cô lại đến phòng làm việc của tỏi? Có chuyện gì thì gọi cho tôi một tiếng là được rồi. Mau ngồi đi, tôi rót cho cô cốc nước nóng.”

Bạch Tử Đồng nhanh chóng đứng dậy, bảo Thẩm Hạ Lan ngồi xuống, sau đó đi rót nước nóng cho Thẩm Hạ Lan Lam Tử Thất có chút không yên lòng, thấy bọn họ không có gì bất thường thì mới gật đầu với Thẩm Hạ Lan, sau đó đứng dậy ổi ra ngoài, đứng trước cửa phòng làm việc canh giữ.

Bạch Tử Đồng thấy Lam Tử Thất đi ra ngoài thì ít nhiều cũng có phần sửng sốt “Tử Thất ra ngoài làm gì?”

“Không có gì, tôi muốn hỏi cô một ít chuyện, cho nên bảo cô ấy ra ngoài một lát: Säc mặt Thẩm Hạ Lan không tốt lãm Bạch Tử Đồng có phần khó hiểu hỏi: ‘Cô sao vậy? Cô muốn hỏi tôi chuyện gì?”

Diệp Ân Tuấn đang ở đâu?”

Thẩm Hạ Lan trực tiếp hỏi thảng vấn đề.

Bạch Tử Đồng sững sờ. Nhưng chỉ chốc lát, cô ta lại cười nói: ‘Hạ Lan, cô sao vậy? Làm sao tôi biết sếp Diệp đang ở đâu?”

“Cô thật sự không biết? Hay là cổ ý không muốn nói cho tôi biết? Ân Tuấn bị Tô Nam đưa đi rồi đúng không? Hay là tôi phải đi hỏi Tô Nam, anh ta mang chồng tôi đi đâu rồi?”

Vẻ mặt Thẩm Hạ Lan có chút lạnh lùng, hoàn toàn khác với người ngày hôm qua.

Lúc Bạch Tử Đồng nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy thì đã biết chắc chăn Thẩm Hạ Lan đã biết gì đó rồi, nhưng cô ta vần thấp giọng: “Hạ Lan, tôi không biết cô đang nói gì hết,”

Thấm Hạ Lan lấy điện thoại của Thẩm Minh Triết ra mở video lên, sau đó đặt trước mặt Bạch Tử Đồng.

“Đừng nói với tôi cô không biết người bên trong là ai. Đừng nói với tôi cô không biết nơi này của nhà các người: Khoảnh khác Bạch Tử Đồng nhìn thấy đoạn video đó, cô ta bất giác lùi về phía sau hai bước, đụng phải cái bàn phía sau, cô ta có phần khó tin nói: “Làm sao có thể như vậy? Tôi không biết, tôi thực sự không biết”

Thấm Hạ Lan căn môi dưới nói: “Tôi không quan tâm Tô Nam muốn cái gì, chỉ cần anh ta nói ra, cho dù là mạng của tôi thì tôi cũng sẽ giao cho anh ta. Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc chồng tôi bị làm sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bạch Tử Đồng không nghĩ ra Thẩm Hạ Lan sẽ có đoạn video này.

Nói cách khác, ngay cả cô ta cũng không biết chỗ ẩn náu của Diệp Ân Tuấn, vậy mà Thẩm Hạ Lan lại biết rồi Sao cô lại biết được?

Bạch Tử Đồng không rõ, nhưng lại có chút lo lăng: ‘Hạ Lan, tôi biết bây giờ cô đang rất lo lãng cho.

anh ta, nhưng xin hãy tin tôi, Tô Nam sẽ không làm hại sếp Diệp. Hai ngày nữa anh ta sẽ về, đến lúc đó cô sẽ hiểu mọi thứ và sẽ biết hết mọi chuyện.

“Nếu tôi nói, tôi muốn biết bây giờ thì sao?”

Thẩm Hạ Lan lòng như lửa đốt.

Chẳng ai có thể thờ ơ khi thấy người đàn ông mình yêu phải chịu đựng những chuyện này đúng không?

Trước sự ép buộc của Thấm Hạ Lan, Bạch Tử Đồng đột nhiên không biết phải làm gì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.